Chương 4

Lâm Ái Quốc là người như thế nào Kiều Hiểu Hiểu cũng đã thấy qua, Kiều Hiểu Hiểu cau mày suy nghĩ nửa ngày, đột nhiên nghĩ đến chú ba nhà mình không phải đang làm việc ở chính quyền nhân dân trên trấn sao, việc này tìm chú ấy tuyệt đối là tìm đúng người, chú ba Kiều chính là người đầu tiên trong thôn thi đậu đại học.

"Tớ biết nên làm cái gì rồi, sáng mai cậu kiếm cớ ra ngoài, tớ dẫn cậu lên trấn tìm chú ba của tớ, việc này chú ấy nhất định có thể quản." Cơ giận của Kiều Hiểu Hiểu tới cũng nhanh, mà đi cũng nhanh, lúc này đã nguôi giận, ngẩng cao đầu đứng ở bờ ruộng chống nạnh, rất có một loại khí thế muốn làm chuyện lớn.

Trong lòng Lâm Sơ ấm áp, chân thành nói cảm ơn: "Hiểu Hiểu, cảm ơn cậu."

"Cậu khách khí gì chứ, ai bảo tớ là chị em tốt của cậu chứ." Kiều Hiểu Hiểu đắc ý hất cằm.

Nửa ngày sau Kiều Hiểu Hiểu mới đột nhiên nhớ tới một mục đích khác của việc tìm Lâm Sơ, móc túi nửa ngày đưa tới một tờ giấy nhăn nhúm cho Lâm Sơ: "Sau khi có thành tích tớ liền đi tìm Hứa lão sư xin thành tích của cậu, Hứa lão sư bảo tớ nói cho cậu biết, bảo cậu ngàn vạn lần đừng từ bỏ kỳ thi tốt nghiệp trung học, cô ấy ở đại học chờ cậu."

Hứa lão sư là sinh viên đại học tới dạy, dạy tiếng Anh, qua nửa tháng nữa sẽ trở về trường học tiếp tục học nghiên cứu sinh, đào tạo chuyên sâu, Kiều Hiểu Hiểu thích nhất Hứa lão sư, mỗi ngày đều mặc váy đẹp mắt, còn có rất nhiều thứ mới mẻ mà bọn họ chưa từng thấy qua, chuyện Hứa lão sư sẽ rời đi khiế Kiều Hiểu Hiểu buồn nhất.



Lâm Sơ lựa chọn khoa văn, lần này điểm giữa kỳ đạt điểm cao là 750, ngoại trừ tiếng Anh thi được 60 điểm ra, những môn còn lại đều trên 100, đặc biệt là ngữ văn, Lâm Sơ thi được 135 điểm, tuy rằng đây là bài thi do trường ra, nhưng cũng đủ để chứng minh năng lực của Lâm Sơ.

Tiếng Anh không tốt lắm, Lâm Sơ cầm tờ giấy, mười năm lang bạt trong làng giải trí kia, kiến thức hẳn đều bị cô trả lại cho giáo viên, nhưng tiếng Anh của cô rất giỏi, đặc biệt là vào thập niên 80, tài nguyên giáo dục vốn thiếu thốn, lại càng không cần phải nói tiếng Anh, cô là người có thể giao tiếp không chướng ngại với người nước ngoài.

Nghĩ như vậy Lâm Sơ cũng cười ra tiếng, Kiều Hiểu Hiểu nhìn thoáng qua thành tích tiếng Anh trên tờ giấy, so với suy đoán của cô còn thấp hơn hai điểm, được rồi, không cần kí©h thí©ɧ cô nữa.

Lâm Sơ cũng cười xong, nhét tờ giấy vào túi, đứng lên phủi bùn trên quần, nhìn về phía xa, nơi đó là núi cao kéo dài không ngừng, Lâm Sơ chỉ vào ngọn núi cao kia, cười đến chói mắt: "Vào giờ này sang năm, tớ sẽ ra khỏi ngọn núi này."

Kiều Hiểu Hiểu cũng nhìn lại, liếc mắt nhìn dãy núi không thấy điểm cuối đã nhiều đời vây khốn người thôn Thanh Thủy ở chỗ này, trong nháy mắt này, Kiều Hiểu Hiểu cũng muốn đi xem biển rộng sóng xah trong lời của Hứa lão sư.

"Nhất định rồi." Kiều Hiểu Hiểu nhẹ nói trong lòng.