Bà lão bị một loại bệnh, không giày vò người khác thì sẽ thấy không được thoải mái, mà bà ta không thích Lâm Sơ, thật ra cũng không hoàn toàn là bởi vì Lâm Sơ là con gái, còn có một phần có liên quan đến Chu Xuân Yến.
Năm đó con dâu bà ta nhìn trúng là một người khác, nhưng lúc ấy Lâm Ái Quốc lại nhìn trúng Chu Xuân Yến, ông cụ nhà mình đi sớm, Lâm Ái Quốc và Lâm Xảo Mai là do một tay bà ta nuôi lớn, cho nên bà ta vô cùng yêu thương đứa con trai duy nhất của mình, bà ta không thể chấp nhận đứa con trai ngỗ nghịch mình, tuy rằng cuối cùng không thể lay chuyển được Lâm Ái Quốc, Chu Xuân Yến vẫn vào cửa Lâm gia, nhưng bà ta nhìn đứa con dâu này luôn không hài lòng.
Sau khi ra cửa, Lâm Sơ tìm một sườn núi nhỏ không ai đến, cỏ dày không đâm vào thịt người, bên cạnh còn có một cái cây, Lâm Sơ nằm dưới bóng cây, nhìn lên bầu trời, nhìn mây cuốn mây tan trên trời, không biết đã ngủ thϊếp đi từ lúc nào.
Một giấc ngủ này Lâm Sơ ngủ không được ngon giấc, cô mơ một giấc mộng, trong mộng là đêm hôm cô trở thành ảnh hậu, dựa vào vai diễn nữ chính bi tình thời xưa Lâm Sơ cùng tên, Lâm Sơ thành công đoạt được vòng nguyệt quế ảnh hậu, bất kể có thật lòng hay không, tất cả mọi người đều chúc mừng cô, ngay cả đối thủ một mất một còn của cô cũng dối trá đi lên chúc mừng.
Lâm Sơ mặc chiếc váy cao cấp mới nhất, đôi môi đỏ mọng gợn sóng, buổi tối hôm đó khí thế hoàn toàn mở ra, đối mặt với lời chúc mừng dối trá của đối thủ một mất một còn, Lâm Sơ cũng cống hiến cho màn biểu diễn vụng về nhất trong cuộc đời diễn xuất: "Là do vận khí tốt, sang năm chắc chắn cậu cũng có thể làm được."
Đối thủ một mất một còn của Lâm Sơ vốn cũng có một bộ tác phẩm có thể vào vòng trong, nhưng bên phía nam diễn viên đột nhiên xảy ra vấn đề, cho nên không thể vào vòng trong, lời này của Lâm Sơ nói ra gϊếŧ người tru tâm không thể nghi ngờ, hai người đều là diễn viên cùng thời kỳ, có thể lăn lộn tới địa vị thực lực cũng không kém, nhưng mỗi một lần Lâm Sơ lại có thể áp người kia một đầu.
Từ diễn viên mới xuất sắc nhất đến nữ phụ xuất sắc nhất, cho tới nữ chính xuất sắc nhất hiện giờ, mỗi một giải thưởng đều là Lâm Sơ lấy được trước, mặt khác người nọ vĩnh viễn là người đứng nhì vạn năm, chuyên nghiệp cùng Lâm Sơ chạy.
Đối thủ một mất một còn của Lâm Sơ tên là Cố Tiêu, là một ngự tỷ (Ngự tỷ được hiểu đó là những người con gái tài sắc vẹn toàn, giỏi mọi lĩnh vực), ban đầu Lâm Sơ còn làm fan của Cố Tiêu một thời gian, sau đó bởi vì hai người đều tranh giành cùng một vai diễn, Lâm Sơ sợ bộ lọc fan của mình đối với Cố Tiêu sẽ làm cho mình mềm lòng, vì thế không chút do dự leo tường, không sai, Lâm Sơ lại phát hiện ra một chị gái người mẫu xinh đẹp, sau đó hai người liền trở thành đối thủ một mất một còn được giới công nhận.
Sau đó hình ảnh đột nhiên chuyển, Lâm Sơ nhìn thấy Cố Tiêu nằm bò trên giường bọc chăn, chọn một con búp bê xấu nhất trong số búp bê đầy giường, vẻ mặt dữ tợn véo một con búp bê, miệng ác độc nói: "Lâm Sơ, cho mày đắc ý này, chúc mày xuyên vào trong quyển tiểu thuyết mình diễn kia, gả cho một tên ngốc."
Oa a, lời nguyền này thật đúng là quá ác độc, nhìn xem khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô ta điều chỉnh đến vặn vẹo.
Một năm kia, đề tài tiểu thuyết xuyên sách nổi đến mức rối tinh rối mù, Lâm Sơ vừa nhìn là biết cháu trai này bí mật xem không ít tiểu thuyết.
Lâm Sơ đột nhiên bừng tỉnh từ trong mộng, sau khi tỉnh lại nhớ lại cảnh tượng trong mộng, nhìn bầu trời trong lòng mắng một câu thô tục: "Sẽ không phải có quan hệ cùng cháu trai này chứ."
Lâm Sơ không biết mình còn khả năng trở về hay không, nếu thật sự có quan hệ với Cố Tiêu, nếu có thể trở về, Lâm Sơ nhất định sẽ tiêu hủy toàn bộ búp bê của Cố Tiêu, một con cũng không để lại cho cô ta.
Mắt thấy sắp đến buổi chiều, Lâm Sơ vỗ vỗ cỏ và bùn đất trên quần áo đi trở về, mặt trời nóng rực chiếu xuống người, đi chưa được bao lâu đã nóng đến mức đầu đầy mồ hôi, giờ khắc này Lâm Sơ vô cùng nhớ phòng điều hòa, còn chưa đi tới cửa chính, một đứa bé từ xa đã chạy tới chỗ Lâm Sơ, miệng hô to: