Chương 21

Bà thím mặc áo xanh tiếp lời: "Phúc khí của cô thật tốt, con gái này chính là không thể so sánh với con trai, còn phải tìm một nhà chồng tốt, đọc nhiều sách như vậy làm gì, cuối cùng không phải còn phải kết hôn sao."

"Đúng vậy đúng vậy, con gái tôi thành tích cũng tốt, nhưng tôi và cha nó thương lượng, vẫn nên lập gia đình sớm thì tốt hơn, dù sao trong nhà còn có một đứa nhỏ đang đi học, bây giờ đều là con lớn phụ trách đứa nhỏ đi học, cũng không cần chúng tôi quan tâm."

Đề tài vòng tới vòng lui cuối cùng lại trở về trên người Lâm Sơ, phần lớn đều là nói đọc nhiều sách như vậy còn không bằng lập gia đình sớm một chút, âm thầm châm chọc Lâm Sơ không hiểu chuyện, không hiếu thuận, quả nhiên là người hư hỏng.

Tố chất trong lòng không mạnh mẽ có khi còn bị những lời nói này làm tức chết, Lâm Sơ uống xong ngụm nước cuối cùng, mỉm cười nhìn về phía mấy bà thím nói vui vẻ nhất, trước hết nhìn người kêu gào lớn tiếng nhất, cô nói:

"Con gái thím thật sự có thành tích tốt, đáng tiếc trước kỳ thi tốt nghiệp trung học một ngày lại bị hai người gả cho một người què, còn thành tích của con trai út hai người, có thể nói là gà ở trên vẽ hai nét thi còn tốt hơn so với nó, thành tích con thím như vậy sao mà không biết xấu hổ nói ra khoe khoang chứ, người không biết còn tưởng rằng là mầm non tốt thi đại học đấy."

Tựa hồ không nghĩ tới Lâm Sơ sẽ biết chân tướng, ánh mắt bà thím tránh né, lui về phía sau hai bước.

"A, còn có cả thím nữa." Lâm Sơ nhìn về phía bà thím mập mạp, cố ý hạ giọng tựa như vì cô bênh vực kẻ yếu: "Con gái của thím ngược lại gả được lên thị trấn, nhưng con rể của thím không được a, thím mới ở hai ngày đã muốn đuổi thím ra ngoài, thật kỳ cục, cứ phải để cho con gái của thím nói ra, không phải là thím làm hư đồ dùng trong nhà sao, con rể của thím đối xử với thím như vậy, đây là khinh thường cả nhà thím a, tức giận này thím có thể nuốt xuống sao, đổi lại là tôi thì tôi khẳng định là không thể."

Thím béo thấy mình thổi phồng bị Lâm Sơ vạch trần, không nhịn được mặt mũi, mấy người khác cũng nhìn về phía bà, dường như đang hỏi tại sao bà lại bị đuổi ra ngoài, thím béo còn đang giãy dụa: "Mày đang nói bừa cái gì vậy, mới bao nhiêu tuổi mà đã biết nói dối rồi.."

Lâm Sơ không để ý đến thím ta, lại giơ ngón tay cái lên với bà thím áo xanh kia: "Tôi cảm thấy thím nói rất đúng, bé gái sao có thể so được với bé trai, thím xem, con gái thím chưa từng ngồi tù, hắc, cái này không phải so với con trai bà sao, hình như vì cướp bóc mà bị phán năm năm phải không, thím yên tâm đi, năm năm trôi qua rất nhanh, chỉ chớp mắt đã trôi qua, con trai thím gan rất lớn a, chuyện tốt mà."

Bà thím áp xanh ở bên ngoài vẫn luôn nói con trai mình ở bên ngoài làm ăn lớn, chuyện ngồi tù giấu diếm rất kỹ, Lâm Sơ làm sao biết được.



"Không phải bà nói con bà ở bên ngoài làm ăn lớn sao, sao lại đi vào tù."

"Ông trời ơi, đây chính là cướp bóc đó."

"Trước kia lúc tôi gặp còn cảm thấy đứa nhỏ này không tệ, may mà không cho con gái tôi gả qua đó."

"Về sau cách xa một chút, vạn nhất bị cái kia thì không tốt."

Mấy người tôi một câu bà một câu, nói đến mức sắc mặt bà thím áo xanh tái nhợt, cuối cùng không chịu nổi lời đồn nhảm cùng ánh mắt đánh giá xung quanh, cuống quýt chạy về nhà.

Lâm Sơ quay đầu nhìn Lâm Xảo Mai sắc mặt không tốt lắm, nhướng mày: "Đúng rồi cô, tôi nhớ nhân tình của cô…"

Chữ "đâu" còn chưa nói ra khỏi miệng, sắc mặt Lâm Xảo Mai thảm bại, vội vàng giữ chặt cánh tay Lâm Sơ, hoảng sợ vô cùng, gấp gáp nói: "Không cần."

Bà thím xem náo nhiệt còn chưa đi, nghe Lâm Sơ nói được một nửa, tò mò hỏi: "Liều mạng cái gì?"

Lâm Xảo Mai sợ Lâm Sơ thật sự sẽ nói ra miệng, gắt gao kéo Lâm Sơ, sớm biết vậy cô ta đã không tìm Lâm Sơ.

Mấy giây đó không thể nghi ngờ là độ giây như mặt trời, Lâm Sơ cười, bổ sung: "Không có gì đâu, bảo cô tôi đừng liều mạng như vậy, hôm nay nhất thời không diệt hết cỏ."