Chương 2

Lâm Sơ sờ sờ miếng vải rách quấn trên trán, trong nguyên văn Lâm Ái Quốc đến trường đại náo một hồi, cưỡng ép kéo nguyên chủ về nhà, sau khi biết được phải gả cho con trai trưởng thôn mắc chứng si ngốc ở thôn bên cạnh, trong lúc tuyệt vọng nguyên chủ đập đầu vào cây cột, hôn mê bất tỉnh tại chỗ, đại khái cũng chính bởi vì cơ hội này mà Lâm Sơ mới có thể xuyên vào trong thân thể này.

Lâm Sơ cởi giẻ rách trên trán xuống, bên trong bọc tro thơm, Lâm Sơ nhìn tro thơm mà trầm mặc một lát, lại mượn nửa tấm gương phía sau cửa gỗ nhìn thấy bộ dáng của mình, khuôn mặt to bằng bàn tay bởi vì không đủ dinh dưỡng trong thời gian dài mà vàng như nến, là dáng vẻ lúc mình 16 17 tuổi, không khó để nhìn ra sau này sẽ lớn lên thành một đại mỹ nhân, Lâm Sơ hài lòng nhíu mày, cũng may tên và tướng mạo đều giống mình trong hiện thực.

"Tôi đã nói phương thuốc này tốt mà, gói chút tro thơm còn có tác dụng hơn đi bệnh viện." Một bà thím béo đẩy cửa đi vào, thấy Lâm Sơ đã tỉnh, đánh giá cô từ trên xuống dưới, ánh mắt cay nghiệt, vừa nhìn đã biết là một người đàn bà chanh chua.

Người này tên là Lâm Xảo Mai, cô ruột của cô, là người đàn bà chanh chua nổi tiếng mười dặm tám xã.

Lâm Sơ tìm kiếm tin tức về nhân vật của Lâm Xảo Mai ở trong đầu, như cười như không nhìn Lâm Xảo Mai, nói cho cùng hôn sự này của nguyên chủ vẫn là do vị cô tốt này dắt mối, vì để cho nguyên chủ gả mà Lâm Xảo Mai đã góp sức không ít.

Lâm Xảo Mai bị ánh mắt của Lâm Sơ nhìn đến mức không hiểu gì, liếc mắt xem thường, vênh váo tự đắc sai khiến: "Tỉnh rồi thì nhanh đi cắt cỏ heo, cho dù mày gả vào Vương gia thì vẫn là khuê nữ Lâm gia, Lâm gia chúng ta cũng không nuôi người rảnh rỗi."



Lâm Sơ bây giờ còn chưa có năng lực đối chọi với người nhà này, nếu không kết quả người chịu thiệt vẫn là mình, chỉ có thể làm bộ thuận theo cúi thấp mắt, thấp giọng: "Cháu lập tức đi ngay."

Nói xong cúi đầu vào trong sân, đeo gùi lên núi cắt cỏ heo như thường ngày, Lâm Xảo Mai hừ lạnh một tiếng, lắc đầu vung tay vào phòng bên cạnh.

Theo ký ức chậm rãi đi tới một cánh đồng, đứng ở trên bờ ruộng nhìn lại, đập vào mắt là một mảnh xanh biếc, lương thực chủ yếu của thôn Thanh Thủy là ngô, ngô trong ruộng đã cao bằng bắp chân, đồng ruộng cỏ dại mọc thành bụi, là cỏ khô tốt cho heo ăn.

Bên cạnh còn có một con sông nhỏ, nước sông trong suốt thấy đáy, Lâm Sơ nâng nước lên chậm rãi rửa sạch tro thơm trên trán, nếu bị nhiễm trùng thì phiền toái, nói không chừng sẽ lấy mạng người.

Lúc cắt cỏ heo được một nửa thì Lâm Sơ nghe thấy có người đang gọi tên mình, chỉ thấy một cô gái thắt bím tóc chạy tới.

"Lâm Sơ." Kiều Hiểu Hiểu chạy nhanh, đang chống nạnh thở hổn hển, ánh mắt nhìn về phía Lâm Sơ sáng lấp lánh: "Nghe mẹ cô nói trong nhà tìm cho cô một mối hôn sự, chính là đứa con trai ngốc của trưởng thôn thôn bên cạnh."