Chương 19

Đi theo Lâm Sơ phương pháp đi học tiếng Anh rất có hiệu quả, biểu hiện cụ thể là làm bài tập ở trên lớp học, bình thường chỉ có thể làm đúng một phần mười, bổ túc mấy ngày sau, Kiều Hiểu Hiểu thế mà có thể làm đúng một nửa.

Một bạn học nam trong lớp dường như cũng phát hiện ra điểm này, quan sát hai ngày sau chủ động tìm tới Lâm Sơ, gia cảnh bạn học nam này hẳn là cũng không tệ lắm.

Đề xuất có thể dùng tiền mời Lâm Sơ học bổ túc tiếng Anh.

Câu nói truyền nữ không truyền nam của Lâm Sơ thiếu chút nữa thốt ra, vừa nghe dùng tiền mời mình, lập tức nuốt lời vào trong bụng, giơ lên mười hai phần: "Được, thiếu gia."

Thiếu gia có một cái tên rất có vẻ thiếu gia, tên là Tần Thư Hằng, từ đó về sau tiểu đoàn đội hai người thành công biến thành tiểu đoàn đội ba người, ban đầu Kiều Hiểu Hiểu còn có một vài câu phê bình kín đáo, nhưng sau đó dưới đạn bọc đường của thiếu gia một lần lại một lần dần dần khuất phục, thiếu gia từ nguyên bản chỉ mang một phần cơm trưa dần dần biến thành mang ba phần, đồ ăn còn có thịt, lúc hai người ăn đều sắp khóc, thiếu gia thật tốt!

Hôm nay tan học, Lâm Sơ nhàm chán nhìn kiến chuyển nhà dưới tàng cây ở cổng trường, Kiều Hiểu Hiểu có việc đi tìm cha cô ấy, bảo Lâm Sơ chờ cô ấy một lát, cô ấy lập tức trở lại, kết quả chờ đợi chính là nửa giờ, Lâm Sơ nhìn con kiến nửa giờ, chân ngồi xổm tê dại, chuẩn bị đứng lên hoạt động một chút, vừa giương mắt lên liền nhìn thấy Thẩm Thanh Dương cũng đang đứng ở dưới tàng cây đối diện đường cái, thiếu niên ngẩng đầu nhìn lá cây, tựa hồ cảm nhận được có người đang nhìn mình, trực tiếp nhìn về phía Lâm Sơ, thẳng đến khi những người khác đi tới Trầm Thanh Dương mới thu hồi tầm mắt.

Kiều Song Kỳ cũng ở đây, nhìn thoáng qua về phía Lâm Sơ, cười nói gì đó với Thẩm Thanh Dương rồi đi về phía Lâm Sơ, Kiều Song Kỳ lớn lên rất đẹp trai, cười rộ lên lộ ra một cái răng nanh: "Chị Tiểu Sơ, em vừa mới gặp được chị của em, chị ấy bảo em đưa chị về, cha em bên kia còn đang bận, bọn họ còn phải ở lại một lúc lâu, nên bảo chị cùng em trở về trước."

"Được, đi thôi." Lâm Sơ cũng không nhăn nhó, dù sao từ thị trấn đến thôn còn sáu bảy cây số, cô chắc chắn không thể tự trở về.

Đều là thiếu niên tuổi tác xấp xỉ mình, rất nhanh Lâm Sơ đã quen thuộc hết tất cả mọi người, trong bảy người ngoại trừ Lâm Sơ cùng Kiều Song Kỳ còn đang đi học, còn lại không đi học, một đường ở chung, vấn đề trong miệng thiếu niên Lâm Sơ xem ra chỉ là một đám thiếu niên ôm ấp mộng tưởng mà thôi, nhiệt huyết lại tràn ngập tinh thần phấn chấn.



Lâm Sơ nhìn Thẩm Thanh Dương đang ở phía trước nhất, dọc theo đường đi rất ít nghe được tiếng hắn nói chuyện, so sánh với những người khác, Thẩm Thanh Dương có vẻ có chút cô tịch.

"Hắn không thích nói chuyện, tính tình cũng lạnh, nhưng là người rất tốt." Kiều Song Kỳ đột nhiên mở miệng, cười đến sáng tỏ: "Hắn không giống như trong lời người ở thôn nói."

Lâm Sơ gật đầu, cô cũng cảm thấy như vậy.

Khi còn cách cửa thôn một đoạn, Kiều Song Kỳ đã thả Lâm Sơ xuống: "Chị Tiểu Sơ, chị đi qua một đoạn ngắn đi, lỡ như bị người ta nhìn thấy thì sao? Chị đang ở đây với bọn em, chị sẽ lại bị đồn thổi nữa đó."

Kiều Song Kỳ nở nụ cười bất đắc dĩ, ngay cả một con chó từ cửa thôn đi qua cũng bị bát quái một trận, hơn nữa người nhà đi tìm con chó kia cũng có thể bị nói, nếu như nhìn thấy Lâm Sơ cùng mấy nam sinh trở về thôn, còn không biết bị nói thành cái dạng gì.

"Hiểu rồi." Lâm Sơ cảm động lây, nhảy xuống xe nhìn mấy người đi rồi mới bắt đầu đi vào trong thôn.

Trở lại Lâm gia tùy tiện ăn miếng cơm liền đi cắt cỏ heo, cắt xong cõng trở về, đi đến nửa đường thời điểm nhìn thấy Thẩm Thanh Dương cưỡi xe đạp đi ngang qua đường, vài giây sau phía sau truyền đến giọng nói của Thẩm Thanh Dương: "Ai."

Lâm Sơ nghe được âm thanh nghi hoặc xoay người nhìn lại, Thẩm Thanh Dương một chân chống xe đạp, cứ như vậy lẳng lặng nhìn về phía cô.