Chương 14

"Tôi nghe nói năm ngoái, cái cô Kiều Hương của thôn Từ gia kia không phải cũng như vậy sao, bình thường ôn nhu yếu ớt, có một ngày đi bờ sông giặt quần áo. Lúc giặt đồ thiếu chút nữa chết đuối, sau khi tỉnh lại giống như biến thành người khác, vừa ầm ĩ vừa nháo a, kết quả ngày thứ ba, không rên một tiếng, người nói không người thì nói có."

Thím Mã tiếp lời: "Cái này tôi cũng nghe nói, cô ấy còn có hai em trai, lớn nhất cũng đã đính hôn xong, kết quả xảy ra chuyện này, nhà chồng bên kia ngại điềm xấu, thật sự trả lại hôn sự, nghiệp chướng nha."

"Đó còn không phải là nghiệp chướng sao, tôi thấy đứa nhà họ Lâm kia với con gái nhà Từ gia giống nhau, nghe nói mùng mười tháng sau sẽ gả đi."

"Nếu thật sự xảy ra chuyện gì…" Thím Vương nói được một nửa liền ngừng lại, lại là một trận cảm thán nghiệp chướng.

Lâm Sơ nghe xong lời này cũng coi như hiểu, cô gái Từ gia kia không phải bị điên, rõ ràng là bị ép đến mức không biết phải làm sao, người một nhà đều trông cậy vào cô ấy, tiền sính lễ cho em trai cô ấy cưới vợ, có khi phải gả cho người đàn ông lớn tuổi nào đó hay là người nào có chỗ thiếu hụt tàn tật, bị ép đến tuyệt lộ, bằng không cô gái này cũng không đến mức kết thúc sinh mệnh của mình.

"Vậy sau đó thì sao?" Lâm Sơ sâu kín hỏi một câu.

"Làm gì còn có sau nữa a, người cũng đã từ hôn rồi lấy đâu ra sau đó." Thím Vương trả lời một câu, lúc này hai người mới phát hiện còn có người thứ ba ở đây, nhìn lại, thật sự là nhắc đến Tào Tháo Tào Tháo liền đến.

Hai người xấu hổ cười một cái, dù sao cũng là nói xấu người khác, bây giờ còn bị đương sự nghe được, cho dù da mặt dày hơn nữa cũng không chịu nổi nữa, hai người tùy tiện cắt hai cây cỏ heo một trước một sau rời đi.

"Thím Vương, thím Mã, hai người đừng đi, nói thêm chút nữa đi." Lâm Sơ cười nói: "Chuyện xưa còn chưa kể xong đâu, sao người lại đi rồi."



Hai người vừa nghe, bước chân dừng lại, tiếp theo hai chân lại nhanh chóng rời đi, ngay cả người đàn bà chanh chua Lâm Xảo Mai kia cũng không dám chọc vào, vạn nhất Lâm Sơ nổi giận đánh người thì làm sao bây giờ, tình hữu nghị giữa người trung niên chính là nông cạn như vậy, lúc tán gẫu xưng hô chị em thân thiết với nhau, thời gian còn lại nên gọi như thế nào vẫn là như thế đó.

Sau khi bọn người đi xa, Lâm Sơ thu hồi nụ cười, tâm tình vô cùng tốt mà ngâm nga tiểu khúc, cô đang lo không có chỗ nổi điên, Lâm Xảo Mai trực tiếp đem cơ hội đến trước mặt cô, Lâm Xảo Mai thật sự là người dì tốt.

Gió nổi mây phun, thời tiết không tốt lắm, Lâm Sơ nhìn về phía chân trời xa xa, có đám mây đen đang thổi tới, ngày mai chắc là một ngày mưa dầm.

Cuộc sống Lâm Sơ trôi qua rất bình thản, mỗi ngày cắt cỏ heo, Lâm Xảo Mai cùng Lâm Dũng Phú rất ít khi dám tới trêu chọc cô, như vậy quá lâu rồi cũng không còn thú vị nữa, thật vất vả đợi đến thứ hai, Lâm Sơ không biết nhìn cửa bao nhiêu lần, đến buổi chiều chú Kiều cuối cùng cũng mang theo người khoan thai đến chậm.

Chú Kiều là danh nhân của thôn Thanh Thủy, chú vừa trở về đã đến Lâm gia, có không ít người chạy tới Lâm gia góp vui, Lâm Sơ vừa thấy chú Kiều lập tức ngồi thẳng lưng, cô cũng là người có chỗ dựa vững chắc sau lưng.

Cùng người Lâm gia hàn huyên hai câu, chú ba Kiều trực tiếp nói ý đồ đến đây, Lâm Xảo Mai vừa nghe liền tức giận, giọng nói bén nhọn: "Không cho lập gia đình, cái này… sao được, hôn kỳ đã định rồi."

Sắc mặt Lâm Ái Quốc cũng không tốt lắm, nhưng nể mặt chú Kiều cũng không trực tiếp phát hỏa, anh trai đứng bên cạnh chú Kiều đẩy đẩy kính gọng đen, ở trên quyển sổ ghi nhớ cái gì đó: "Theo chúng tôi biết, Lâm Sơ còn chưa trưởng thành, hôn sự Lâm Sơ cũng không có đồng ý, hành động của các người là hành động sắp đặt hôn nhân, nếu không có sự đồng ý của người trong cuộc, các người làm như vậy là trái pháp luật."

Anh trai ngẩng đầu nhìn một vòng mặt mũi người chung quanh, cuối cùng rơi vào trên người Lâm Xảo Mai, giọng nói bình thản lại làm cho người ta không thể phản bác: "Cô biết không? Hành vi như vậy của cô đã vi phạm pháp luật rồi."