Lâm Ái Quốc ôm điếu thuốc lào ngồi ở trong sân lộc cộc lộc cộc yên tĩnh suy nghĩ, nghe được lời này quát lớn một tiếng: "Em nói linh tinh cái gì vậy, được rồi, đi vào ngủ đi."
Lâm Xảo Mai bị vừa nói cũng không dám mở miệng, ngáp một cái chậm rì rì đi về phòng: "Cứ mắng đi, trách em nhiều lời." Dù sao Lâm Sơ không thích hợp, Lâm Ái Quốc không nghe cô ta cũng lười nói nhiều làm gì.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng Lâm Sơ đã đúng giờ tỉnh dậy, trong thôn không có cao trung, nên Lâm Sơ phải đi học ở thị trấn, vào giờ này mỗi ngày Lâm Sơ đều phải xuất phát từ nhà đi đến trường học, tận hoàng hôn buông xuống mới về đến nhà, thôn Thanh Thủy cách thị trấn cũng không tính là xa, có sáu bảy km, mỗi ngày đều là Kiều Hiểu Hiểu cưỡi xe đạp mang cô cùng đi học, tan học lại cùng nhau trở về.
Tùy tiện rửa mặt một chút Lâm Sơ cầm cặp ra cửa, đi đến cửa thôn đã thấy Kiều Hiểu Hiểu đứng chờ ở dưới gốc cây hòe già, thấy Lâm Sơ tới, cô ấy lập tức đưa một cái bánh bao nóng hầm hập cho cô: "Đây là bánh bao hôm qua mẹ tớ vừa mới hấp, nhân dưa chua, ăn rất ngon."
Lâm Sơ cũng không khách sáo, cầm lấy cắn một ngụm, dưa chua được mẹ Kiều tự tay làm, trước tiên xào rồi gói lại, sau khi cắn một ngụm hương thơm tràn ngập khoang miệng, Lâm Sơ thỏa mãn mà nheo mắt lại, ngồi ở ghế sau xe đạp một ngụm một ngụm ăn hết cái bánh bao.
"Hôm qua thứ sáu, về nhà tớ nghe thấy mẹ nói cậu đánh người sao?" Kiều Hiểu Hiểu gấp không chờ nổi hỏi tiếp: "Thế nào, đánh thắng không."
"Cậu nha, tin tức còn linh thông như vậy." Lâm Sơ cũng không gạt cô ấy: "Thằng nhóc Lâm Dũng Phú kia đúng là không xử lý không được mà, tớ đạp nó một phát, cũng cho nó một cái tát."
Nếu không phải bà lão với Chu Xuân Yến chạy ra ngăn cản, cô còn định tát thêm mấy cái nữa.
Gan cô lớn thật, Lâm Dũng Phú kia chính là bảo bối trong mắt Lâm Ái Quốc đó, Kiều Hiểu Hiểu có chút thổn thức hỏi: "Cha cậu không đánh cậu sao?"
"Thật ra ông ta muốn đánh tớ, nhưng cuối cùng lại không dám đánh, nếu đánh tớ có vấn đề gì thì ông ta không thể nào lấy tiền lễ hỏi." Lâm Sơ châm chọc mà cười cười, nếu không phải cố kỵ tiền lễ hỏi, cô có khả năng bị Lâm Ái Quốc đánh ch·ết, nhưng có biện pháp nào đâu, hiện giờ Lâm Ái Quốc chính là không dám đánh a.
Có hàng ngàn bậc cha mẹ cực phẩm, nhưng trình độ người cha cực phẩm của Lâm Sơ ở trong lòng Kiều Hiểu Hiểu lại được ưu tiên xếp hạng vị trí đầu tiên, Kiều Hiểu Hiểu nói giỡn: "Nếu không cậu tới làm con gái mẹ tớ đi, như vậy hai chúng mình là chị em rồi."
Gia đình Kiều Hiểu Hiểu khá giả, cha Kiều làm ăn mua bán nhỏ, lên thị trấn mua bán rau xanh, kiếm lời còn nhiều hơn so với bộ phận lớn người trong thôn, cho nên Kiều Hiểu Hiểu mới có xe đạp của riêng mình, hai nhánh Kiều gia đều sống tốt, Kiều Hiểu Hiểu còn có một em trai nhỏ hơn mình hai tuổi, đang học lớp chín, gia đình bình thường có khả năng thiên vị đứa con trai út, nhưng Kiều gia lại thiên vị Kiều Hiểu Hiểu hơn.
Lâm Sơ không nói tiếp, nhìn Kiều Hiểu Hiểu, cười nói câu: "Ngốc."
Thời điểm hai người lên tới thị trấn đã là một giờ sau, đây là lần đầu tiên Lâm Sơ nhìn thấy đường phố ở thập niên 80, bốn phía đều là nhà trệt hai ba tầng, xe hơi nhỏ vẫn là vật hiếm lạ, cả con phố nhìn không ra được mấy chiếc, con đường không khoan, nhưng trên cơ bản đều trải đường xi măng, bên đường tốp năm tốp ba tiểu thương đang ở thét to, mọi người mặc quần áo trang điểm cũng thời thượng hơn một ít.
"Đợi lát nữa nhìn thấy chú ba của tớ cậu phải diễn biết không, diễn càng đáng thương càng tốt, tuy tính tình chú ba tớ hơi lạnh lùng, nhưng chắc chắn không chịu nổi cảnh này đâu, cậu càng đáng thương chú ấy càng mềm lòng." Kiều Hiểu Hiểu ngựa quen đường cũ vòng tới vòng lui ở trên phố, khi đến dưới một toà nhà ba tầng lại không yên tâm dặn dò một câu: "Diễn càng đáng thương càng tốt, diễn kịch cậu có biết không, cậu cứ dùng sức diễn."