Tiêu Noãn Noãn lại tỏ ra rất nghiêm túc: “Anh ăn ít lại một chút nhé, anh cả bảo phải để dành làm phân bón đấy.”
Tiêu Dương chỉ biết câm nín. Cậu bé cảm thấy mình sớm muộn cũng sẽ bị tức chết mà thôi.
Giang Mật không nhịn được mà cười trong lòng, vuốt đầu Tiêu Dương và bảo: “Dương Dương, đừng bắt nạt em gái.”
Tiêu Dương cảm thấy nghẹn ngào, bản thân mình bị coi là kẻ ức hϊếp em gái ư?
Cậu bé muốn phủi bỏ bàn tay ấm áp đang vuốt ve đầu mình nhưng vì lý do nào đó, Tiêu Dương lại không làm vậy, chỉ có thể giữ vững lập trường mà trừng mắt Giang Mật.
Trong lòng Tiêu Dương nghĩ, cậu không phải là Tiêu Noãn Noãn ngây thơ kia, người phụ nữ gian dối này chỉ cần dùng một chút mánh lới là có thể khiến em gái mình chuyển sang phe cô ta, cùng nhau ức hϊếp anh trai mình.
Tiêu Dương đã nghe dân làng đồn thổi về mối quan hệ giữa Giang Mật và Triệu Đông Hải, khiến anh trai mình trở thành "kẻ chịu thiệt".
Giang Mật nhận ra ánh mắt đầy ghét bỏ từ cậu nhóc nhưng thân thể cậu lại cho phép cô tiếp cận, cô thở dài trong lòng.
Mặc dù chưa từng làm tổn thương các em nhưng trước khi kết hôn, cô đã gây ra không ít rắc rối.
Hãy từ từ mà làm.
Dù sao, giờ đây cô cũng không thể quay trở lại, chỉ có thể từng bước một mà tiến lên.
“Chúng ta đi ăn cơm sáng thôi.”
Giang Mật dắt tay hai đứa trẻ, hướng về phía chiếc bàn gỗ vuông được đặt trong nhà chính.
Đôi mắt đen láy của Tiêu Noãn Noãn mở to, ngạc nhiên nhìn bàn tay mềm mại đang nắm lấy tay nhỏ của mình, sau đó đôi mắt chớp chớp một chút, kiểm tra xem mình không phải đang mơ. Đôi mắt của cô bé liền cười hình trăng lưỡi liềm, thân hình nhỏ bé không kìm được mà tiến lại gần Giang Mật.
Tiêu Dương muốn rụt tay về nhưng tay cậu lại vượt qua mệnh lệnh của bộ não, tự đặt vào lòng bàn tay Giang Mật. Khi cậu phản ứng lại, khuôn mặt nhỏ đã đỏ bừng.
Cậu bé tức giận nhìn chằm chằm vào bàn tay không nghe lời kia, như thể muốn xé nó ra từng mảnh.
Giang Mật tỏ vẻ không thấy gì nhưng khóe miệng lại không kìm được mà cong lên.
Cửa nhà chính mở ra, bên trong không quá sáng, chiếc bàn đặt sát tường đất bên phải, trên bàn có một giỏ đựng khoảng bốn, năm cái bánh bao màu đen nhánh làm từ bột cao lương, bên cạnh là một quả trứng gà luộc, cùng với một bát to chứa thịt heo hầm dưa chua.
Món thịt heo hầm dưa chua chủ yếu là nước canh, chỉ có một vài lát thịt heo mỏng và một ít miếng dưa chua.
Ánh mắt của hai đứa trẻ dán chặt vào quả trứng và miếng thịt, không giấu nổi việc nuốt nước miếng ước ao.
“Chị dâu, mời chị ăn trước ạ.”
Noãn Noãn cẩn thận bóc vỏ quả trứng và đặt nó vào chén của Giang Mật.
Tiêu Dương không muốn cho người phụ nữ này có cơ hội thưởng thức miếng thịt và quả trứng, bởi cậu lo sợ rằng bề ngoài hiền lành ấy chỉ là vỏ bọc cho những âm mưu đen tối.
Dẫu trong lòng không muốn nhưng nhớ lại lời dặn của anh trai, cậu đành cau mày, miễn cưỡng đặt hai lát thịt heo vào chén của Giang Mật. Sau đó, cậu lấy thìa múc canh dưa chua vào hai chén, bẻ bánh bao bột cao lương ra và ngâm nó vào canh.
Hai đứa trẻ chăm chú ăn sáng, mỗi đứa một chén, tiếng xì xụp vang lên bên bàn ăn.
Bất ngờ, một miếng thịt và nửa quả trứng gà được đặt lại trong chén của chúng.
Cả hai ngừng động tác, mắt tròn xoe nhìn những miếng thịt và trứng trong chén của mình, sau đó ngơ ngác nhìn về phía Giang Mật.
Giang Mật mỉm cười giải thích: “Các em còn đang lớn, cần phải ăn thật nhiều thứ bổ dưỡng.”
Tiêu Dương cúi mắt, lòng tràn đầy cảm xúc. Từ khi mất cha mẹ, chẳng còn ai dắt dìu và mỉm cười với chúng nhóc nữa.
Cảm giác ấy, khi Giang Mật vuốt đầu cậu, làm Tiêu Dương nhớ về người mẹ quá cố của mình.
Mẹ vẫn thường xuyên vuốt ve đầu cậu và dành cho cậu những nụ cười ấm áp nhất.