Chương 23

Hôm nay về nhà còn mang theo không ít thuốc lá, rượu này còn có thịt nữa. Giang Mật gả vào một gia đình không được tốt lắm cũng không sao, bởi vì con bé là chị em với Điềm Điềm, hai chị em sẽ nương tựa và giúp đỡ lẫn nhau, như vậy cũng không cần phải lo lắng về cuộc sống không thoải mái.

Em còn đem một chai rượu, một miếng thịt và một ít đường để khi Mật Mật đến sẽ ra sân đưa cho con bé, nếu không thì khuôn mặt u ám của Giang Mật sẽ khiến cho bà con hàng xóm cười nhạo.

"Chị dâu cả, chị cũng đừng khách sáo với em, mấy thứ này cứ coi như là Điềm Điềm đang hiếu thảo với anh chị đi."

Nói là nói vậy nhưng Hồ Thúy Hồng vẫn không nhúc nhích, bà ta chỉ đến đây để khoe mẽ và chọc tức mẹ Giang mà thôi.

Mẹ Giang muốn cắt cái miệng của bà ta: "Cô bớt ở đây huênh hoang đi, cũng đừng tỏ vẻ với tôi!"

Hồ Thúy Hồng phản bác oan ức: "Chị dâu cả, chị thực sự coi lòng tốt của em như lòng lang dạ thú, Điềm Điềm có được cuộc hôn nhân tốt như hiện tại cũng một phần nhờ vào chị và anh cả, tụi em biết ơn chị mãi còn không hết."

Mấy người bà con nghe xong lời này, cũng cảm thấy mẹ Giang không biết phân biệt, lại còn châm biếm, trêu chọc.

"Sao bà nói chuyện thô lỗ quá vậy, Thúy Hồng thật lòng suy nghĩ cho Giang Mật mà, bà không cảm ơn lại còn oán trách người tốt! Tôi thấy bà đang ghen tị với cuộc sống tốt của Giang Điềm, ghen tị mù quáng!"

"Thúy Hồng, cô cũng không cần giữ trong lòng, cần thì cứ để tôi nói ra: Tiêu Lệ dù lưng dài vai rộng nhưng không có bản lĩnh, còn Giang Mật thì sau khi ăn xong lại đi nằm, chỉ có mỗi khuôn mặt đẹp mà thôi, ngoài ra không có tài cán gì, hai người họ đúng là một cặp trời sinh."

"Ha ha ha, quà cưới từ nhà họ Tiêu cũng chỉ có hai cân đường và hai bình rượu, chắc hôm nay về đây cũng chỉ mang theo một cân đường thôi nhỉ?"

Mẹ Giang giận dữ đến run người, những người cùng thôn đều cười nhạo bà, tất cả điều này là do chuyện tính toán công điểm từ trước, khiến trong lòng bà sinh ra oán hận, bây giờ khi đã được phân chia đất theo hộ gia đình, mọi người này đều muốn nịnh bợ nhà họ Triệu, từ đó lộ ra bộ mặt xấu xa của mình!

Trong lòng Hồ Thúy Hồng đắc ý, đột nhiên cao giọng hô: "Kìa kìa kìa! Đến rồi! Giang Mật cùng chồng của con bé đến rồi!"

Dáng vẻ của Tiêu Lệ đàng hoàng lại còn đẹp trai, cao lớn tràn đầy sức sống, anh đang gánh một giỏ trúc đi vào cửa.

Giang Mật thì mỗi bên đều nắm tay một đứa nhỏ đi ở phía sau Tiêu Lệ.

Mọi người đều bất ngờ, chẳng phải Giang Mật ghét bỏ Tiêu Lệ và cũng không ưa hai đứa nhỏ nhà họ Tiêu sao?

Cô chẳng những rất thân thiết với hai đứa nhỏ, mà còn không có biểu hiện khuôn mặt khó chịu như trong tưởng tượng của bọn họ.

Trên khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của cô là nụ cười tươi rạng rỡ, trên người cô còn mặc một chiếc váy màu hồng có hoa nhỏ màu trắng, quanh eo còn đeo một chiếc thắt lưng, giống như cành liễu bên đường mềm mại và nhẹ nhàng.

Cô cố gắng thể hiện điệu bộ của một cô gái nhỏ xinh đẹp ngây ngô, trong đôi mắt lấp lánh ánh sáng, cô ngẩng đầu nói chuyện với chồng mình.

Hai người thoạt nhìn như rất hợp nhau, bầu không khí cũng rất ấm áp và hòa thuận.

Trong lòng Triệu Đông Hải hận Giang Mật nhưng vừa nhìn thấy cô xuất hiện, ánh mắt của anh ta như muốn mọc trên người cô vậy, không thể dời mắt.

Dường như cô còn quyến rũ hơn so với hôm qua, đôi mắt hoa đào đen láy sáng ngời, đôi môi đỏ mọng, nụ cười quyến rũ, cái váy vải bông trông có vẻ quê mùa nhưng khi mặc trên người cô thì lả lướt kiều diễm, đặc biệt mang phong cách tây.

"Ui..."

Cánh tay Triệu Đông Hải đau nhói, anh ta khó chịu nhìn về phía Giang Điềm, khuôn mặt phơi nắng đến vàng đen của cô ta cùng dáng vẻ cắn môi là ra vẻ tủi thân của cô ta khiến anh ta vừa nhìn đã thấy chán, ánh mắt anh ta liếc nhìn cô ta mặc một chiếc váy màu trắng thời thượng có chất vải từ sợi tổng hợp, chỉ càng khiến cho làn da của cô ta thêm đen, dáng người cô ta cũng khô quắt.