Chương 18

Họ thấy thịt bằm và cà tím cùng với dầu trong nồi, âm thanh sùng sục phát ra, ớt đỏ và hành xanh quyện vào nhau, chỉ nhìn thôi đã cảm thấy mắt sáng rỡ.

"Giang Mật à, cháu đang làm món gì thế?" Mắt thím Lưu dính chặt vào cái nồi, cô ấy cắn lấy đôi đũa và nói: "Thím chưa từng thấy món này, có vẻ ngon hơn cả những quán cơm ngoài kia nữa đấy!"

Trong lòng bà ta không khỏi suy nghĩ, "Tại sao Giang Mật bỗng nhiên lại biết nấu những món cơm lạ lùng mà trước giờ bà chưa từng thấy?"

"Thím à, cháu đang làm món thịt bằm xào cà tím." Giang Mật nói trong khi đảo nồi, cô đập mấy quả trứng gà vào chén, sau đó lấy một cái chén khác đổ nửa chén nước sôi, thêm một chút muối rồi đổ chén trứng vào đánh đều cho tan, bỏ thêm một chút tinh bột để khi chiên trứng sẽ càng mềm mịn.

Cô đổ trứng vào chảo nóng, đợi đến khi trứng cứng lại một nửa thì dùng cái sạn đánh đều rồi vớt ra.

Mùi thơm của trứng lan tỏa khắp nơi, khiến cho hàng xóm ở bên không thể ngừng nuốt nước miếng, không ai ngượng ngùng mà không muốn thử một miếng.

Mắt của đám hàng xóm dán chặt vào Giang Mật khi cô cho mỡ lợn vào nồi, sau đó cô bắt đầu xào cà chua cho đến khi nước cà chua được tiết ra hoàn toàn, để vị chua ngọt của cà chua được phô bày rồi mới cho trứng gà đã chiên vàng vào nồi, nước cà chua đỏ au ôm lấy miếng trứng gà, hòa quyện vào nhau.

Thật sự là một cách dùng nguyên liệu táo bạo.

Trong cái nồi sắt, nước trứng gà xào cùng cà chua đang sôi trên lửa, nước càng sôi càng trở nên đậm đặc hơn.

Họ dường như có thể hình dung ra việc múc một muỗng trứng xào cà chua bỏ vào trong chén, chắc chắn sẽ làm họ có thể ăn được mấy chén cơm chỉ trong chốc lát!

Có một số người thậm chí còn hít một hơi thật sâu, rồi vội vã chạy về bên chén cơm của mình, họ dường như không thể chịu đựng được việc chỉ đứng nhìn mà không được thử một chút, đầu họ cúi xuống và họ bắt đầu ăn nhanh, cố gắng xua tan cảm giác thèm muốn do mùi thơm kí©h thí©ɧ.

"Trứng xào cà chua này cháu nêm nếm như thế nào?" Thím Lưu, người thích lợi dụng mọi cơ hội để có lợi cho mình, chẳng biết xấu hổ, mặt dày mày dạn đưa đũa tới: "Thím nếm thử một chút xem nào."

"Cạch" một tiếng, Giang Mật đóng chặt cửa sổ lại ngay trước mặt thím Lưu.

Thím Lưu sầm mặt lại, tức giận phun một bãi nước bọt xuống đất: "Chán ghét! Xem cái thái độ tự cao tự đại của cô ta kìa! Thím đây đâu có thèm thức ăn của con cáo già ấy chứ, lại còn sợ bị dính phải vận rủi nữa cơ."

"Bụp!" Tiêu Lệ mạnh tay ném cái liềm xuống đất.

Thím Lưu giật mình rụt vai, sợ hãi nhìn Tiêu Lệ với ánh mắt đầy oán hận, tim đập loạn xạ, vừa sợ hãi vừa tức giận bỏ chạy.

Những hàng xóm xung quanh cũng lập tức giải tán sau sự việc.

Giang Mật, từ trong bếp, quan sát cảnh tượng này qua cửa sổ, khẽ mỉm cười, sau đó cô nhanh chóng hoàn thành việc đun xào trứng cà chua và rắc thêm ít hành đã cắt nhỏ lên trên.

Tiêu Dương âm thầm đặt đĩa trứng xào cà chua lên bàn ăn, rồi lẳng lặng quay trở về phòng bếp, ngồi co ro bên cạnh bếp củi, môi liếʍ liếʍ vì đói, ánh mắt không rời khỏi chiếc chảo sắt nơi món ăn đang nóng hổi.

Tiêu Noãn Noãn, sau khi đi lấy giun cho gà, quay về nhà và thấy anh trai đang đuôi chị dâu như hình với bóng, cô bé ngạc nhiên mở to mắt.

Cô bé nhanh chóng đi rửa đôi tay bé nhỏ của mình, sau đó điềm nhiên cầm lấy chén và đũa.

Giang Mật sau đó đem đĩa mướp đã xào lên bàn.

Tiêu Dương tắt bếp, từ từ giẫm lên ghế để rửa sạch nồi, trong lòng đầy phấn khích, anh hét lên ngoài sân: "Anh cả, anh cả, ăn cơm thôi!"

Tiêu Lệ bước vào từ ngoài, thấy dáng vẻ đang háo hức của Tiêu Dương, nhớ lại bộ dáng tố cáo buổi chiều của cậu với gương mặt đầy đau khổ, khóe môi anh nở nụ cười nhẹ nhàng.