Chương 46

Thằng bé sáu bảy tuổi đang vào lúc ưỡn ẹo, nhất là với bé gái, sẽ có một lòng thù địch vô hình, hơn nữa Chiêu Đệ mặc đẹp, giống như một cô công chúa nhỏ, cậu bé càng cảm thấy cả người khó chịu.

Hơn nữa đứa nhỏ này cho rằng cha dẫn họ về nhà cũ của cha, nhưng Chiêu Đệ đưa tay ra kéo tay cậu bé, cười nói một câu: “Nhà em vô cùng lớn, còn rất mới, tốt hơn nhà các anh nhiều, mau ngồi xuống đi.”

Nói vậy nhà cửa cũng là của dì xinh đẹp này?

Diêm Tiểu Vượng đột nhiên nghĩ ra mẹ chỉ lỗ mũi của mình nói: “Mày cho rằng tao thật sự có lỗi với cha mày, thật sự có lỗi với mày? Cha mày không để cho mày thấy mà thôi, anh ta quen rất nhiều phụ nữ, Lưu Tinh Tinh, Tề Tùng Lộ gì đó, mỗi người đều có điều kiện gia đình tốt, xuất thân tốt, hồng nhan tri kỷ chó má gì đó, cũng là tình nhân của anh ta.”

Diêm Tiểu Vượng không quen biết những người phụ nữ đó, nhưng mẹ đã từng tổn thương cậu bé như vậy, bây giờ cha còn muốn dẫn họ đến nhà một người phụ nữ ở, sao cậu bé lại gặp phải một cặp cha mẹ như vậy.

Vừa hay lúc này Trần Mỹ Lan mua mấy bánh sữa nhỏ, đưa đến trước mặt cậu bé.

Diêm Tiểu Vượng đột nhiên xoay người, vừa hay đυ.ng phải bánh sữa nhỏ.

Trời nóng, bánh sữa nhỏ đã chảy một nửa, dính hết lên chiếc máy ghi âm trước ngực cậu bé.

“Qua đây, dì lau giúp cháu?” Trần Mỹ Lan nói.

“Không muốn.” Diêm Tiểu Vượng chu cái miệng nhỏ nhắn, quật cường nói.

Xoay người, cậu bé ngồi bên ngoài cùng xe ba bánh, ỷ vào mình lớn rồi, cơ thể linh hoạt, chẳng những không nắm tay, còn muốn vểnh hai chân lên.

Trên máy ghi âm dính bánh sữa nhỏ, bánh sữa nhỏ chảy tí tách, dính lên người cậu bé, nhưng vậy thì sao, ánh mắt người ta chỉ có bốn chữ: Ngông cuồng tự cao.



Nhưng khi xe ba bán khởi động, nâng lên cao, cậu bé bị ném lên, nếu không phải cha cậu bé đưa tay đón lấy, nếu không sẽ ngã lộn nhào xuống đất.

Người lớn không cười, trẻ con thì muốn cười, Tiểu Lang và Chiêu Đệ đã thân thiết, nắm tay nhau cười to nhìn Tiểu Vượng nhếch nhác.

Bánh sữa nhỏ hòa tan chảy lên quần và ngực khi xe ba bánh lắc lư chạy đi, nhưng đôi mắt nhỏ bướng bỉnh của Diêm Tiểu Vượng khiến Trần Mỹ Lan rất kinh ngạc.

Đây là kẻ vô dụng trong miệng Chu Tuyết Cầm

Cô cảm thấy cậu bé không vô dụng, ít nhất rất có khí phách.

Lúc về đến nhà thì trời đã tối rồi.

Trong ký ức dài đằng đẵng của đời trước, Trần Mỹ Lan từng ở rất nhiều nơi, nhưng thôn Diêm Quan vẫn là nơi cô thích nhất.

Xung quanh có mấy nhà máy lớn, ví dụ tập đoàn Đông Phương, tập đoàn Tây Mỹ, đều làm công nghiệp nhẹ, ô nhiễm nhỏ, cũng không có tiếng ồn, cũng có vài nơi sẽ khiến người ta mắc bệnh lở loét, ví dụ nhà máy than đá của Diêm Tây Sơn, cũng may cách thôn Diêm Quan hơi xa, cho nên tuy nói ở xung quanh thành phố lớn, nhưng yên tĩnh, lấy được yên tĩnh trong ồn ào.

Bây giờ nhìn tiếp, đường xe chạy được quét dọn sạch sẽ, vách tường cũng đều quét vôi sạch sẽ trắng bóng, vẫn là thôn nhỏ trong sạch tự tại trong ký ức của cô.

Gặp được vợ của bí thư thôn Diêm Hùng ở đầu thôn, chị dâu Mao, bạn cũ nhiều năm không gặp khiến Trần Mỹ Lan hơi kích động, chạy nhanh về phía cô ấy.Chị dâu Mao kích động hơn cả cô, trong bóng đêm cũng chạy về phía cô.

“Đây là Mỹ Lan à, ai ôi, em về rồi.”