Chương 43

“Cha, đây là cha.” Đứa bé trai cuối cùng cũng nhả miệng, giơ tay nhỏ chỉ một đứa bé trai khác: “Anh ta bán băng từ kiếm được tiền, anh hai Châu giựt tiền, tất cả tiền, cắn nó.” Răng trắng nhỏ lại cắn thằng bé kia.

Diêm Triệu không để ý đứa nhỏ này nói gì, kéo sói con muốn cắn người đến bên cạnh Trần Mỹ Lan.

“Cô trông đứa này, tôi đi tìm đứa kia.” Anh nói.

Đây không phải là đón con, đây là nhặt khoai tây, nhặt từng quả ném trong sọt?

Tiểu Lang ngẩng đầu nhìn dì và chị xinh đẹp, liếʍ môi, ngửi: “Dì thơm quá.”

Chiêu Đệ đã cầm một chiếc bánh ngọt đi ra: “Mau qua ăn bánh ngọt.”

Em trai này này hơi hung dữ, Chiêu Đệ thật sự hơi sợ, cô bé cũng mới hiểu được, cha mới chuẩn bị bốn chiếc bánh ngọt, trong đó có hai chiếc là của hai cậu con trai nhà anh.

Người cha này khác với cha cũ, anh cũng chia đồ tốt cho cô bé, không chê cô bé là con gái nên không xứng ăn bánh ngọt.

Tiểu Lang nhận lấy bánh ngọt, miệng nhỏ vừa rồi còn cắn người, oa một tiếng cắn ngụm lớn: “Ngon quá.”

Danh xứng với thật, đây thật sự là một con sói con.

Nhưng Tiểu Lang vừa mới cắn bánh ngọt, thì có một thằng bé trai đột nhiên không biết từ đâu xông tới, ngăn trước mắt thằng bé, mắt lộ ra hung ác nhìn chằm chằm Trần Mỹ Lan.

Trần Mỹ Lan nhìn đứa bé trai này, nhất thời “xùy” một tiếng

Đứa bé trai khoảng sáu bảy tuổi, da hơi đen, mặc một chiếc áo trắng đã ố vàng, trước ngực treo một máy ghi âm nhỏ, trong túi quần nhét đầy băng từ, trên cổ còn quấn mấy vòng băng từ, đây thật sự là máy ghi âm thành tinh rồi



Giống như Tiểu Lang, nhìn gương mặt, là đúc từ khuôn Diêm Triệu.

“Anh, cha quen dì, cho bánh ngọt ăn.” Tiểu Lang bưng bánh ngọt của mình qua: “Anh cũng ăn đi.”

“Cháu tên là Diêm Tiểu Vượng nhỉ, dì tự giới thiệu, dì tên là Trần Mỹ Lan.” Trần Mỹ Lan lấy ra một miếng bánh ngọt khác bưng đến trước mặt cậu bé: “Cháu ăn miếng bánh ngọt trước đi, cha cháu sắp quay lại rồi.”

Nhìn chằm chằm Trần Mỹ Lan một lúc, lại nhìn Chiêu Đệ nhỏ nhắn xinh đẹp, lỗ mũi của Diêm Tiểu Vượng lập tức đỏ, ngay sau đó mắt cũng đỏ, hít một hơi thật sâu, kéo Tiểu Lang xoay người rời đi.

“Không phải là bỏ rơi con ghẻ sao, bà bỏ rơi tôi thì tôi vứt bỏ bà, thứ chỉ biết sinh không biết nuôi, Diêm Tiểu Vượng này cũng không phải không nuôi sống được hai anh em, cần người khác nuôi ư?” Vừa đi, cậu bé uất ức rơi nước mắt nói.

Đây là một đứa bướng bỉnh, hơn nữa cũng lớn rồi, nhìn cái là biết, Trần Mỹ Lan là mẹ ghẻ mà cha tìm cho cậu bé.

Vừa hung dữ vừa quật cường, đi bộ vừa nhanh vừa vững, sải bước giống hệt Diêm Triệu.

“Anh đừng chạy, cha sắp về rồi.” Chiêu Đệ đưa tay kéo, Tiểu Lang cũng không muốn đi, còn muốn quay đầu, nhưng Tiểu Vượng hung hăng trừng Chiêu Đệ, dắt em trai đi rồi.

“Anh, ngươi trên mông có đồ.” Chiêu Đệ lại gọi một tiếng.

Mông Diêm Tiểu Vượng kéo một chuỗi băng từ dài như cái đuôi nhỏ.

Kéo một cái, băng từ dài hơn rồi.

Xung quanh có nhiều đứa trẻ đang tranh chấp: “Diêm Tiểu Vượng, mày mọc đuôi hay là dính phân thế, không lau sạch mông à?”

Kéo băng từ, Diêm Tiểu Vượng nhanh chóng lau sạch nước mắt, ngẩng đầu rảo bước.