Khẩu hiệu [Chảy tiếp, đánh tiếp, nhưng không được sinh tiếp] bị bỏ rơi ở phía sau.
Trần Mỹ Lan và Chiêu Đệ bị chen chúc không có chỗ đứng.
Diêm Triệu đứng sau lưng Trần Mỹ Lan, mặc dù thời tiết rất nóng, nhưng trên cơ thể của người đàn ông này vô cùng lạnh, vô tình đυ.ng phải cổ tay anh, lạnh kinh người.
Người có chỗ ngồi đã ngồi xuống, người không có chỗ ngồi thì chen ở giữa, cửa sổ xe mở toang, gió vù vù thổi vào
Trần Mỹ Lan thầm nói cho dù là tái hôn, người đàn ông này cũng hơi qua loa, cũng không mua nổi vé ghế ngồi.
Từ huyện Tấn Dương đến thành phố Tây Bình có 300 cây số, dựa theo tốc độ xe và đường xá bây giờ, ít nhất phải đi sáu tiếng, trong cái xe chen chúc như cá mòi này có người đang khóc, có người ở nôn, đứng bốn tiếng nên chân cũng sắp sưng rồi.
Chiêu Đệ chen trong góc, luôn ngẩng đầu lên nhìn Diêm Triệu, cố gắng vui vẻ với anh. Người cha mới này, chỉ nhìn mặt, khác với người cha mặt trắng ngày xưa, cũng không giống cha thấy ai cũng cười, hung dữ hơn cha cũ rất nhiều.
Trong lòng Chiêu Đệ rất sợ.
Mới ra ngoài huyện thành, Diêm Triệu đã hỏi đội trưởng du kích đội siêu sinh đó: “Đồng chí, anh mua vé có chỗ ngồi sao?”
Đội trưởng siêu sinh và vợ bụng bự mỗi người chiếm một ghế, còn dựa vào cửa sổ, ba đứa con gái chen một chỗ, gió lạnh thổi rất thoải mái.
“Đương nhiên, không có chỗ ngồi tôi dám ngồi sao? Ghế ngồi 38 tệ, ghế đứng 17 tệ, anh không có chỗ ngồi thì đứng đó đi, có phải hâm mộ tôi không?” Đội trưởng nói.
Diêm Triệu đưa ba tấm vé qua: “Mấy ghế ngồi này đều là của chúng tôi.”
Người đàn bà bụng bự vội vàng đứng lên: “Ngồi ngồi ngồi, các anh ngồi đi.”
Nhưng Diêm Triệu lại ấn cô ta, quay đầu lại hỏi Trần Mỹ Lan: “Cô bế con bé chen chúc được không?”
Cho nên anh đã mua ba tấm vé, nhưng nhìn đàn bà bụng bự và mấy đứa bé đó rất đáng thương, muốn để cho họ hai vé?
“Được.” Trần Mỹ Lan nói.
Kết quả cô vừa mới ngồi, đội trưởng siêu sinh lại đi ra sau túm đứa bé, nhéo một cái: “Con nhỏ chết tiệt, đứng lên cho tao, chỗ ngồi này cho ông ngồi.”
Mấy cô bé ngoan ngoãn đứng lên, ba con cừu nhỏ này ngoan hơn Chiêu Đệ.
Diêm Triệu giơ tay, ấn vai đội trưởng siêu sinh: “Đồng chí, đứng không thoải mái à?”
Giọng của anh rất nặng nề, tuy nói không cao, nhưng người trên xe đều có thể nghe thấy.
Đội trưởng siêu sinh vừa nhìn đã biết là một người phong kiến chủ nghĩa đuổi vợ nếu không sinh được con trai điển hình, loại người này ăn sâu bám rễ, cho rằng chỉ có con mới xứng làm người, mới xứng được ngồi.
Gã nhìn Diêm Triệu một lúc, đột nhiên bắt đầu cười: “Đồng chí công an, chúng ta cùng nhau đứng, đứng rất tốt, đứng thoải mái.”
Gã thấy ký hiệu màu vàng trên vai Diêm Triệu, nhận ra đối phương là công an mới nhượng bộ.
Chuyến xe tiếp tục đi về phía trước, Trần Mỹ Lan hứng gió lạnh, hít mấy ngụm khí mới mẻ, mới cảm thấy mình sống lại rồi.
Chiêu Đệ vẫn cẩn thận đánh giá Diêm Triệu, nhưng chỉ cần anh nhìn sang, cô bé sẽ lập tức né tránh.
Cha mới hung dữ dọa con gái rồi, cô bé không vui vẻ như lúc sáng nữa, rúc trong lòng Trần Mỹ Lan, đại khái là đang suy nghĩ, nếu bị người cha này đánh một trận thì sẽ đau thế nào.
Phải khóc sao, phải nói với mẹ sao?