Chương 39

Mới xuống giường đất, suýt nữa đạp trúng chậu đi tiểu đặt dưới đất, cô ta sững sờ một lúc lâu mới nhận ra, mình đã gả mình cho nhà giàu nhất thành phố Tây Bình tương lai rồi.

Gà trong sân cục tác, heo đang ủn ỉn, sáng sớm Lữ Tĩnh Vũ dậy không biết đã đi đâu.

Quá khác với Diêm Triệu, anh là quân nhân, mặc dù trầm mặc ít nói không lên tiếng, nhưng mà làm việc nhà rất tốt.

Miễn là anh ở nhà, chỉ cần Chu Tuyết Cầm thức dậy, nước đánh răng cũng đã chuẩn bị cho cô, nhưng đàn ông như vậy không có tiền đồ, đàn ông thì nên không câu nệ tiểu tiết.

Làm việc nhà nên để phụ nữ làm.

Chu Tuyết Cầm đứng trong sân một lúc, hít sâu một hơi, đi rửa hai cái thùng đi tiểu của hai đứa trẻ.

Cứ đợi đi, Lữ Tĩnh Vũ sắp có tiền rồi.

Trần Đức Công gọi một tiếng trưởng đoàn Diêm, Diêm Triệu mới đột nhiên quay đầu.

Nhìn gương mặt của anh, trong đầu Trần Mỹ Lan hiện lên tám chữ: Mặt lặng như nước, mắt như sao lạnh.

Trần Đức Công bắt tay Diêm Triệu nói: “Em gái tôi từ nhỏ không cha không mẹ, hai anh em chúng tôi cũng khiến nó chịu uất ức, nhưng anh nhất định phải đối xử tốt với nó, nếu anh đối xử không tốt với nó...”

Cúi đầu nhìn đồng hồ, ngẩng đầu nhìn xe, lại nhìn đám nghìn chen lấn nhốn nháo, mặc dù xe ngựa sắp lái, nhưng Diêm Triệu vẫn kiên nhẫn nghe Trần Đức Công nói dông dài.

Nhưng ngay lúc này, trong đám người đột nhiên truyền tới một tiếng gọi sợ hãi: “Chiêu Đệ, con ở đâu rồi Chiêu Đệ.”

Trần Mỹ Lan cho rằng Chiêu Đệ nhà mình đi lạc rồi, sợ hãi ôm chặt con gái trong lòng.



Diêm Triệu đồng bỏ tay Trần Đức Công, sải bước tới, giơ một cô bé lên từ trong đám người, cao giọng hỏi người phụ nữ vừa sợ hãi gọi vừa rồi: “Đồng chí, đây có phải con cô không?”

Hóa ra là có người lạc mất một đứa bé cũng tên là Chiêu Đệ.

Một người phụ nữ bụng bự đẩy đám người xông qua, đưa tay tát cô bé: “Con nhỏ chết tiệt này, để mày dắt Dẫn Đệ và Thác Đệ, mày thì giỏi rồi, để mình bị lạc.”

Còn có hai cô bé nhỏ hơn, nắm chặt đồ của người phụ nữ như con gà con mới mọc lông.

Cô bé bị đánh thì chịu ánh mắt lạnh lùng hoặc thương hại của người xung quanh, giống như con cừu nhỏ dịu dàng nắm tay hai đứa em gái.

Nhưng còn có chuyện rối hơn, người vây xem mới chịu giải tán, đột nhiên lại có một người đàn ông kéo bụng bự đẩy người phụ nữ lên xe đường dài: “Chạy mau, người của kế hoạch hóa gia đình đến bắt chúng ta rồi.”

Ba cô bé giống như chuột gả con gái, không khóc không gào, không khéo chen lấn nhảy lên xe.

Hóa ra đây là đội du kích siêu sinh bản hiện thực.

Ở ngay nơi này, thấy chuyến xe sắp chạy, Diêm Triệu đột nhiên giơ tay, một tay Chiêu Đệ một tay Trần Mỹ Lan, cô chưa kịp phản ứng, đã kéo hai người lên xe bắt gà con rồi.

Người của ban kế hoạch hóa gia đình đã lao vào trạm xe hơi, cầm kèn nhỏ, vỗ cửa xe, đang uy hϊếp tài xế dừng xe.

Cả nhà đội du kích siêu sinh rúc vào một chỗ, gào khóc thảm thiết, không ngừng xin tài xế đi mau, người đàn bà và ba đứa bé thậm chí con quỳ xuống.

Đây là thời đại “Một người triệt sản, cả nhà vinh quang”, ban kế hoạch hóa gia đình là người bị mọi người hận nhất, người đầy xe đều đang gào tài xế đi nhanh.

Tài xế không ngừng ấn còi, đυ.ng người của ban kế hoạch hóa gia đình, chiếc xe gầm lên, lảo đảo lắc lư ra khỏi trạm xe.