Cũng may Chiêu Đệ cũng không sợ chuyện này, nắm quả đấm, cô bé hùng hổ: “Họ đánh em, em lại không đánh họ à? Em sẽ cố gắng ăn cơm, đánh bại tất cả người muốn ức hϊếp mẹ em.”
Trẻ con thì sao, cô bé mãi mãi không chịu thua.
Đúng lúc Trần Mỹ Lan thu dọn đồ đạc trong sân, đi hai bước ra ngoài, lanh tay lẹ mắt, cạch cạch mấy cái đã lấy vòng tay vàng của chị dâu hai, kéo cả dây chuyền vàng của cô ta.
Chỉ cái giày của chị dâu hai, cô nghiêm nghị nói: “Giày cũng dùng tiền của tôi mua, chị cởi ra cho tôi.”
“Cô...” Chị dâu hai thét một tiếng chói tai, xoay người muốn tránh, Chu Xảo Phương đã đạp lên giày của cô ta, lại đẩy cô ta, nhặt giày bạch cầu trên đất, ném lên xà nhà.
Trần Mỹ Lan còn chỉ lỗ mũi của cô ta nói: “Diêm Tây Sơn là một chủ than đá, bây giờ giá trị một mỏ than đá ít nhất bốn năm trăm nghìn tệ, anh ta có hai mỏ than đá, trị giá trên một triệu, một năm lãi ít nhất hai trăm nghìn tệ, tôi đã ly hôn rồi, đừng nói cái gì nữa. Nhưng Hồ Tiểu Mi thông minh hơn chị rồi, dùng hai chục tệ đã đổi được một phú ông, còn do chị giúp một tay, chị dâu hai, chị nói mình có ngu không.”
Không phải nói nhiều, bây giờ mỏ than của Diêm Tây Sơn kiếm được ối tiền như vậy.
Chị dâu hai lại gào một tiếng: “Mày...” Nhưng cà lăm rồi.
“Có bản lĩnh thì đi gây chuyện với Hồ Tiểu Mi, gây chuyện với Diêm Tây Sơn, ở đây ghen tị làm cái gì. Chị chỉ biết đanh đá xó nhà, quả đấm chỉ dám đánh lên người nhà mình sao?” Trần Mỹ Lan còn nói.
Chị dâu hai lập tức cao giọng: “Tao sợ ai, sớm muộn tao sẽ xé rách mặt con Hồ Tiểu Mi đó.”
Vậy là đúng rồi, chó cắn chó, một miệng lông, trước cứ để chị dâu hai đi gây chuyện với Hồ Tiểu Mi đi.
Trần Mỹ Lan không lạ gì Diêm Tây Sơn, nhưng cô lo cho học sinh của tiểu học Diêm Quan, đừng để Hồ Tiểu Mi dạy hư một thế hệ.
Chị dâu cả bởi vì một câu nói của chị dâu hai, sợ trong lòng cô em chồng có ý kiến với hai đứa cháu ngoại của mình, còn muốn giải thích đôi câu: “Mỹ Lan, hai đứa bé đó không xấu đâu, chỉ không có tiền đồ, sau này chị dâu sẽ chỉ hết cho cô để cô nuôi lớn chúng.”
Mặc dù đời trước Trần Mỹ Lan chưa từng gặp hai đứa con trai nhà Diêm Triệu, nhưng mà nghe rất nhiều người nói, một người là ma bệnh, một người là kẻ vô dụng, không có tiền đồ.
Mẹ ruột cũng không nhận, luôn miệng mắng con, nghe thật sự rất vô dụng.
Nhưng trong lòng Trần Mỹ Lan rất bình tĩnh, dù sao cô cũng không ôm hy vọng vào cuộc hôn nhân này.
Buổi trưa, đến đại đội viết thư giới thiệu và chứng minh hộ tịch.
Vừa có được chứng minh, cô ra khỏi đại đội thì có một phụ nữ trung niên cản Trần Mỹ Lan, người đàn bà này vô cùng phấn khởi: “Tiểu Trần, cô còn nhớ tôi không, hôm qua chính tôi chụp hình cho cô, cô đoán hôm nay tôi bán được mấy bộ quần áo?”
“Sáng sớm hôm nay dán hình của cô, tôi lập tức bán được hai mươi bộ quần áo.” Đây là bà chủ tiệm may hôm qua, khoa trương giơ mười ngón tay, bà ấy kéo tay Trần Mỹ Lan: “Đi, đi chụp hình thêm cho tôi, sau này tôi phải trả tiền lương cho cô.”
Đời này không làm phu nhân nhà giàu nhất, đương nhiên phải tự kiếm tiền, nhưng Trần Mỹ Lan còn chưa nghĩ ra nên kiếm tiền thế nào, tiền đã chủ động đến tìm cô rồi?
Nhưng bây giờ quan trọng nhất là nhà, hơn nữa ở huyện thành nhỏ, Trần Mỹ Lan làm người mẫu còn có thể thật giả lẫn lộn. Nếu ở thành phố lớn, cô sẽ không có đầu óc mụ mị, cho rằng mình thật sự có thể dựa vào việc làm người mẫu để ăn cơm.
Nhưng nhiều bạn nhiều kẹo.