Nhà chị dâu hai chỉ có một mụn cơm này, thương như con ngươi, kéo mặt của con trai qua thổi, giọng của cô ta còn cao hơn quạ: “Mỹ Lan, cô nhìn Chiêu Đệ nhà cô làm phỏng Ngân Bảo thành thế nào rồi, cô là cô gái đã lấy chồng, về nhà mẹ còn nóng tính như vậy, khó trách nhà giàu mới nổi đó muốn ly hôn với cô?”
“Nhà giàu mới nổi đó ly hôn với tôi cũng không cưới chị, chị vội cái gì.”
Trần Mỹ Lan bang một tiếng, đóng cửa sân lại.
Chị dâu hai bị nhốt ngoài cửa, cười một tiếng: “Mỹ Lan chanh chua như vậy, cô ta vừa nói tiếng người sao?”
Có mấy người xem náo nhiệt nhìn không đặng, một người trong đó nói: “Mỹ Lan vừa ly hôn, mới về nhà mẹ mấy tháng, cô làm chị dâu đã bới móc cô ấy cũng không được, bớt tranh cãi một tí không được sao?”
Thấy mọi người đều thấy mình không đúng, chị dâu hai họ Trần ngậm miệng, kéo Ngân Bảo qua vỗ hai bàn tay, đi về nhà.
Trần Mỹ Lan lại rót bát nước sôi, đổ qua đổ lại hai bát, nhanh chóng làm nguội nước rồi đưa cho Chiêu Đệ.
Con bé bưng bát dưới sự chú ý của mẹ, uống ừng ực, một hơi uống cạn nước
“Mẹ, cha thật sự bởi vì mẹ chỉ biết sinh con gái nên không cần hai chúng ta sao?” Chiêu Đệ ngẩng đầu lên, chớp mắt to, hỏi.
Trần Mỹ Lan bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé: “Đương nhiên không phải, chan mẹ đã rạn nứt tình cảm, chia tay trong hòa bình.”
“Vậy mẹ thật sự sẽ kết hôn với người khác sao?”
Chiêu Đệ chần chừ mãi, lại hỏi.
Đây là vấn đề trẻ con quan tâm nhất, nắng chiều chiếu trên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của con bé, căng thẳng đến mức sắp khóc.
Trần Mỹ Lan nhéo chóp mũi vểnh cao của con bé, vẫn dịu dàng cười nói: “Chuyện này vẫn chưa quyết định đâu, hơn nữa cho dù mẹ đi đâu đều sẽ mang theo con, được không?”
Chiêu Đệ bưng bát, thở phào một cái: “Được.”
Trần Mỹ Lan mới vừa ly hôn chồng trước, trước khi giải phóng anh ta ở gia đình đại địa chủ, là loại từ nhỏ suýt bị đấu tố đến chết đó ấy.