Nếu Diêm Triệu không để cô mang theo con, cô không thể đồng ý mối hôn sự này.
“Không thể, cho dù tôi đi đâu cũng phải dẫn theo con gái.” Trần Mỹ Lan quả quyết nói.
Cô cho rằng mình nói ra lời này, mối hôn sự này sẽ không còn nữa, không ngờ Diêm Triệu lập tức nói: “Cô còn những điều kiện nào, vào nhà rồi chúng ta từ từ nói.”
Chu Xảo Phương lập tức vén rèm: “Mau vào nhà đi, hai người từ từ trò chuyện.”
Điều Trần Mỹ Lan chú ý nhất đương nhiên là nhà, phải hỏi Diêm Triệu, một khi kết hôn, có phải anh sẽ lập tức giúp cô chuyển hộ khẩu không.
Đã năm 88 rồi, năm 90 nhà nước toàn diện khởi động di dời công trình, giá cả nhà cửa tăng cao theo tình hình, đến lúc đó nhất định Diêm Tây Sơn sẽ đổi ý, cô sẽ không lấy được nhà nữa.
“Nhà của cô ở đâu?” Diêm Triệu hỏi.
“Ngoại ô thành phố Tây Bình, thôn Diêm Quan.” Trần Mỹ Lan nói.
Diêm Triệu thoải mái nói: “Vậy thì vừa hay nằm trong phạm vi quản lý của cục chúng tôi, chuyển hộ khẩu rất dễ dàng, dành thời gian cầm giấy chứng nhận tới, tôi có thể trực tiếp giúp cô chuyển hộ khẩu.”
“Chiêu Đệ nhà tôi...”
“Cùng chuyển.” Người đàn ông này không thích nói nhảm với người ta, lập tức cắt đứt lời của Trần Mỹ Lan.
Vốn dĩ trước khi Trần Mỹ Lan ly hôn, bị người đánh cắp tất cả của cải rồi, báo án rồi cũng mãi vẫn chưa có kết quả.
Cô còn muốn hỏi Diêm Triệu, nếu anh muốn chuyển nghề đến cục công an, có thể giúp mình điều tra chuyện này không. Nhưng bởi vì người đàn ông này nói chuyện quá khích, cũng không thể nói tiếp được nữa.
Không khí hơi đình trệ, dù sao hai người chỉ từng nghe nói về đối phương, hóa ra xưa nay không gặp mặt. Diêm Triệu ngẩng đầu, quan sát Trần Mỹ Lan, sau đó nói: “Ta tự giới thiệu, tôi tên là Diêm Triệu.”
Thật ra thì Trần Mỹ Lan đã sớm nghe chị dâu cả nói tình huống gia đình của Diêm Triệu,, nhưng cô vẫn cho rằng chị dâu cả vì gả cô đi, trong lời nói chắc có phần khoác lác.
Nhưng nghe Diêm Triệu tự giới thiệu, Trần Mỹ Lan phát hiện, chị dâu cả không hề khoác lác.
“Cha tôi làm việc ở thủ đô, ở đại viện bộ đội không quân, bên trên tôi còn có hai người anh cũng đều ở thủ đô. Mà tôi có hai đứa con, đều là bé trai...” Lúc Diêm Triệu nhắc tới hai đứa bé, lơ đãng nhíu mày, nhưng lập tức đã giãn ra, thành khẩn nói: “Mẹ của đứa bé ly hôn với tôi, sau này sẽ phải nhờ cô chăm sóc chúng.”
Các phụ nữ trong thôn sát đầu vào nhau, đều đứng bên cửa sổ nhìn, trong lòng phải gọi là sốt sắng.
Lúc này còn không đồng ý, làm bộ làm tịch cái gì.
Kết quả họ uổng công cuống cuồng, Trần Mỹ Lan lại không hề nóng nảy, ngược lại ôm chặt Chiêu Đệ vào trong lòng, đột nhiên hỏi một câu: “Anh không đánh phụ nữ và trẻ em chứ?”
Người đàn ông nhìn quả quyết lại ưu tú như vậy, dù sao cũng phải có chút khuyết điểm, Chu Tuyết Cầm mới có thể ly hôn với anh, bằng không có thể để cô nhặt được báu vật sao?
Điều Trần Mỹ Lan nghĩ tới đầu tiên chính là đối phương có phải kẻ bạo lực gia đình không.
Nghe nói đàn ông từng đi lính rất thích bạo lực gia đình.
“Không đánh.” Đối phương cong khóe miệng, chỉ đáp hai chữ.
Trần Mỹ Lan nhớ lại vài chuyện, đời trước thật sự không nghe bất kỳ ai nói Diêm Triệu có xu hướng bạo lực gia đình.
“Nếu chúng ta chung sống không hòa hợp, tôi nói ly hôn, anh sẽ đồng ý chứ?” Trần Mỹ Lan còn nói.