Chương 19

Nhà giàu mới nổi và Diêm Triệu đều họ Diêm, tên là Diêm Tây Sơn, quê quán ở thành phố Tây Bình, thôn Diêm Quan.

Ngày kết hôn với Trần Mỹ Lan, anh ta mặc một chiếc quần cộc, cũng không phân rõ mặt trái mặt phải, có thể thấy khi còn bé nghèo đói thế nào.

Đột nhiên có tiền, phương diện khác không nói, uống rượu vung nắm đấm, lần đầu tiên đánh Chiêu Đệ, láng máng nghiêng về bạo lực gia đình, mới nguyên nhân chính khiến Trần Mỹ Lan ly dị với anh ta.

Đàn ông sao, bề ngoài thâm tình khẩn thiết, gào trời gào đất không chịu ly dị, ngấm ngầm lại giở trò, lòng dạ ác độc, sáng sớm đi lấy chứng nhận ly hôn còn không chịu cho Trần Mỹ Lan đi, quỳ xuống đất xin tha thứ, khiến nhân viên của cục dân chính làm việc, khen anh ta là một người đàn ông tốt.

Nhưng ra ra ngoài cục dân chính thì nhổ nước bọt rồi phì phèo điếu thuốc, buổi chiều thông qua quan hệ của cục công an làm hộ khẩu của cô về nguyên quán.

Tiền trong hòm của chị dâu hai từ đâu ra, đương nhiên Trần Mỹ Lan muốn điều tra.

Nhưng hôm nay chuyện quan trọng nhất là coi mắt, cô tạm thời để chuyện số tiền đó trong lòng.

Trong thôn không có chuyện có thể giấu, nghe nói Mỹ Lan sắp coi mắt, người khắp thôn đều vây quanh của nhà Trần Đức Công.

Đột nhiên, Ngân Bảo ở cửa thôn hô to một tiếng: “Tới rồi tới rồi, có một người đàn ông mặc áo sơ mi xanh tới.”

Mặc áo sơ mi xanh thì chỉ có quân nhân và công an, quân trang mùa hè của họ chính là áo sơ mi xanh ngắn tay.

Nói như vậy, Diêm Triệu đó thật sự chân trước ly hôn với Chu Tuyết Cầm, chân sau đã chạy tới thôn Trần Gia xem mắt rồi?

Chị dâu hai chạy nhanh nhất, các cô gái lớn hay cô gái nhỏ trong thôn, còn có đám nhãi ranh ở thôn bên chạy tới xem náo nhiệt, Diêm Triệu mới đến đầu thôn đã bị họ vây quanh rồi.

Chị dâu hai cũng chưa từng gặp Diêm Triệu, nhưng luôn nghe chị dâu cả nói anh là một Diêm Vương sống. Còn từng nghe chị dâu cả than phiền, nói anh và Chu Tuyết Cầm không hòa thuận.



Trong lòng thầm đoán, chắc Diêm Triệu vừa già vừa xấu, còn hung dữ, trong lòng còn thật sự cười trên sự đau khổ của người khác.

Dù sao nhà giàu mới nổi Diêm Tây Sơn trắng trẻo đẹp trai, lại có tiền, Mỹ Lan cũng đáng thương, hôm nay phải gả cho Diêm Vương sống vừa già lại dữ, còn từng gϊếŧ người trên chiến trường.

Nhưng thấy một người đàn ông vô cùng tuấn tú màu da đồng, mặc áo sơ mi xanh lá cây nhạt, hơn nữa vóc người thẳng tắp đi về phía mình, chị dâu hai nhất thời sững sờ tại chỗ.

Vốn dĩ cô ta không tưởng tượng nổi Diêm Vương sống rốt cuộc là cái gì, nhưng lúc người đàn ông này mở miệng hỏi, rốt cuộc biết tại sao mọi người gọi anh là Diêm Vương sống rồi.

“Đồng chí, nhà Trần Đức Công ở đâu?” Anh há miệng, nói chuyện cũng mang khí lạnh.

“Ở bên này, mau đi với chúng tôi.” Sớm có chuyện tốt, cướp công dẫn Diêm Triệu đến nhà Trần Đức Công.

Chị dâu hai ngây người tại chỗ, trong lòng nói người sạch sẽ vóc dáng gọn gàng, tuấn tú đẹp trai đó có chỗ nào già, chỗ nào xấu xí?

Anh là một Diêm Vương, nhưng mà là Diêm Vương đẹp trai.

Nhìn nước da bóng loáng của anh, vóc người vừa cao vừa thẳng, nhìn qua nhiều lắm là hai mươi bảy hai mươi tám, còn rất trẻ.

Nhà giàu mới nổi Diêm Tây Sơn năm nay 33, lớn hơn Trần Mỹ Lan tám tuổi, mọi người đều cảm thấy cô với cao.

Lần này tái hôn, cô lại sắp gả cho người trẻ tuổi hơn, đẹp trai hơn nhà giàu mới nổi.

Chẳng phải Mỹ Lan sẽ vui vẻ chết sao?