Mục tiêu của cô là chí ít năm cây số, thế nhưng còn chưa chạy được một cây số thì cả người giống như muốn phế đi. Hai cái đùi giống như là rót chì, mỗi một bước đều cần dùng hết khí lực.
Đến cuối cùng chạy chậm trực tiếp biến thành đi chậm.
Cho dù như vậy cô cũng vẫn đang thở hồng hộc kiên trì, những chuyện phiền lòng trong đầu kia rốt cục cũng bị quên hết ra sau đầu.
Mục tiêu của cô là con sông hôm qua, ban đầu kế hoạch bốn mươi phút là có thể đến, nhưng mất ròng rã nửa giờ.
Khoảnh khắc nhìn thấy nước sông, một chút sức lực cuối cùng trong thân thể cũng hết sạch luôn.
Ngả vào trên đồng cỏ bên bờ sông một cách không có hình tượng chút nào, há to miệng thở hổn hển.
Quần áo trên người sớm đã bị ướt đẫm mồ hôi.
Mặc dù mệt, nhưng lại có một cảm giác thoải mái không cách nào nói ra thành lời.
Từ bờ sông về đến huyện thành, Diệp Ninh thật sự cảm giác đói bụng.
Mặc dù giảm béo quan trọng, nhưng cơm canh vẫn không thể thiếu.
Cô biết mỗi tháng Cố Phong đều sẽ cho cô tiền, thế nhưng cô có tiền thì sẽ ra tiệm ăn uống tiêu xài, cho nên vẫn luôn trải qua kiểu nửa tháng đầu ăn no bể bụng, nửa tháng sau bụng xẹp lép.
Rất đáng buồn chính là, hiện tại lại là nửa tháng sau.
Nhưng mà cho dù không phải, cô cũng không có ý định tiếp tục đưa tay đòi tiền Cố Phong nữa. Cô có tay có chân, còn có đầu óc linh hoạt và biết trước tương lai, muốn nuôi sống bản thân vẫn là một chuyện rất dễ dàng.
Sau khi vào thành trước tiên cô tìm một tiệm cắt tóc, cắt phăng mái tóc dài đến eo.
Trước đó nguyên chủ đối với mái tóc có một loại si mê gần như biếи ŧɦái, cảm thấy chỉ có mái tóc dài đen nhánh mới có thể thể hiện ra vẻ mỹ lệ của cô ta.
Thế nhưng cô ta là cục thịt mỡ hơn hai trăm cân, nào còn có nửa chút mỹ lệ để nói đâu.
Tóc cắt xong bán cho tiệm tóc ngay tại chỗ, đối phương vậy mà đưa hai đồng, đối với Diệp Ninh mà nói tuyệt đối xem như có tiền ngoài ý muốn.
Có tiền rồi, đi mua một chút rau xanh, còn có một nắm mì sợi, để đảm bảo dinh dưỡng, cô khẽ cắn môi mua năm quả trứng gà, sau đó trở về đại viện.
Diệp Ninh nấu bữa cơm đầu tiên từ khi đi vào đại viện tới giờ, mì sợi nước trong, bên trên là một quả trứng gà, cuối cùng lúc ra nồi thêm một chút dầu vừng, ngửi vậy mà thơm lạ thường.
Bởi vì nhà bếp ở khu vực công cộng, cho nên lúc cô nấu ăn, có không ít người đều thấy được, ai nấy đều nhìn cô giống như gặp quỷ.
Lúc cô bưng bát cơm trở về, người xung quanh liền càng có thể trốn bao xa thì trốn bấy xa, sợ cô lại làm thiêu thân, muốn mượn cơ hội lừa bịp một khoản của nhà ai nữa.
Mặc dù là mì sợi nước trong nhưng Diệp Ninh lại ăn vô cùng thỏa mãn.
"Diệp Ninh ở nhà hả?"
Ngoài cửa truyền đến tiếng hỏi của người phụ nữ.
Diệp Ninh vừa vặn buông cái bát rỗng xuống, đứng dậy đi qua mở cửa.
Lưu Quế Chi thấy cửa mở, thậm chí không đợi Diệp Ninh nói chuyện đã trực tiếp đi thẳng vào trong.
Diệp Ninh đứng nguyên tại chỗ hai giây, đại khái có thể đoán được ý đồ đến của Lưu Quế Chi.
Lưu Quế Chi là vợ của phó doanh trường Vương, Vương Long và là mẹ của Vương Hổ.
Hôm qua cô cứu được Vương Hổ ở dưới sông, Lưu Quế Chi hôm nay lại tới, khẳng định là bởi vì chuyện này.
"Hổ Tử nhà tôi nói hôm qua cô cứu được nó?"
Quả nhiên Lưu Quế Chi mới mở miệng liền nói trúng suy đoán trong lòng Diệp Ninh.
Nhưng mà ngữ khí của chị ta lại vô cùng lạnh lùng và cứng nhắc, cũng không nghe ra ý tứ cảm ơn trong lời nói.
Diệp Ninh mặt không thay đổi nói một câu, "Vâng."
Từ trước đến nay cô sẽ không mặt nóng dán mông lạnh.
Ánh mắt Lưu Quế Chi đảo một vòng nhìn khắp căn nhà rộng hai mươi mét vuông, nhìn thấy chỉ có một cái ghế liền cứ thế ngồi xuống.
"Nhà lão Vương chúng ta không thích nợ nhân tình nhất. Nói đi, cô muốn cái gì?"