Cộc cộc cộc.
Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
Diệp Ninh mở cửa phòng liền thấy Chu Thế Thành đứng ở cửa.
Chu Thế Thành hiển nhiên là mới từ bộ đội trở về, ngay cả quân trang cũng còn chưa thay.
"Em dâu, đây là liên trưởng Cố nhờ tôi đem cơm tối qua cho cô, đêm nay cậu ấy có nhiệm vụ không thể trở về."
Diệp Ninh cũng không lạ gì lý do này của Chu Thế Thành, hai tháng qua, số lần Cố Phong trở về đều có thể đếm trên đầu ngón tay.
"Vâng, tôi biết rồi, cảm ơn liên trưởng Chu."
Vô cùng bình tĩnh nhận lấy hộp cơm.
Trong lòng Chu Thế Thành hơi hồi hộp một chút, vậy mà cô không có ầm ĩ? Còn nói cảm ơn với anh ấy?
Người phụ nữ này sẽ không gây ra tai họa gì ở bên ngoài nữa đó chứ?
"Em dâu, cô không sao chứ?"
Ánh mắt xuyên qua Diệp Ninh nhìn về phía căn phòng được thu dọn chỉnh tề, trong lòng càng thêm bất an.
Diệp Ninh nháy nháy mắt hỏi ngược lại: "Liên trưởng Chu, anh không sao chứ?"
Chu Thế Thành lập tức trở hồi thần, lắc đầu như trống bỏi.
"Tôi đi về trước, cô mau thừa dịp còn nóng ăn cơm đi."
Thậm chí còn chưa nói xong đã nhanh chóng rời đi.
Diệp Ninh đã quen với thái độ chỉ sợ né tránh không kịp của người chung quanh với cô rồi, đóng kỹ cửa lại, mở hộp cơm ra.
Hộp cơm bị nhét tràn đầy, bên trong còn có thể nhìn thấy thịt.
"Con người Cố Phong này vẫn không tệ, lại còn có thể nghĩ đến tìm người đưa cơm trở về."
Cô đúng là đã đói bụng, cầm đũa chuẩn bị há miệng ăn thoải mái, nhưng mà lúc này trong đầu đột nhiên nảy ra một cái hình ảnh.
Một người phụ nữ mập mạp ngồi ở trong sân huấn luyện bộ đội, vỗ đùi khóc rống.
"Cố Phong anh là đàn ông cái gì chứ, ngay cả vợ mình cũng không nuôi nổi! Tôi đã ba ngày không có cơm ăn rồi, bản thân anh thì ở bộ đội ăn ngon uống say, anh chính là báo ân như thế sao? Anh căn bản chính là muốn để tôi chết đói, sau đó lại tìm cô vợ khác xinh đẹp hơn!"
"Hu hu hu! Các vị lãnh đạo phân xử giúp tôi với, tôi sắp bị Cố Phong bỏ đói đến chết rồi!"
Người phụ nữ nước mũi nước mắt, thấy đám người vây quanh càng ngày càng nhiều, cô ta còn cảm thấy chưa đủ tận hứng, vậy mà từ dưới đất bò dậy, chạy tới bên xà đơn muốn treo cổ mình lên.
Diệp Ninh hoàn toàn đen mặt, đôi đũa trong tay rơi trên mặt đất.
Không, đây không phải là cô, tuyệt đối không phải cô!
Mặc kệ tố chất tâm lý của cô có mạnh đến đâu, cũng không có cách nào tự thôi miên bản thân với những chuyện mà nguyên chủ đã làm trước kia.
Thịt trong hộp cơm đột nhiên không còn thơm ngon nữa, thậm chí cảm thấy phải thay đổi cách nhìn của người khác đối với cô, thật là quá ngây thơ rồi.
Chỗ tốt lớn nhất của việc có tâm sự trong lòng chính là bào mòn cảm giác "đói", cô dứt khoát trực tiếp trải chăn đệm trên mặt đất nằm dưới đất, hai mắt nhắm lại, ngủ một giấc.
Nhưng mà một giấc ngủ này cũng không an ổn, cuối cùng từ trong cơn ác mộng bừng tỉnh lại.
Đợi sau khi cô tỉnh lại, tất cả những gì trong mơ vẫn khiến cô cảm thấy khó mà tiếp nhận.
Những gì xuất hiện trong mơ gần như đều là những chuyện hoang đường lại vô sỉ mà nguyên chủ đã làm khi đến đại viện hơn hai tháng qua.
Đánh nhau với vợ Đại đội trưởng Lý, ăn cắp trứng gà nhà doanh trưởng Vương, giành đồ ăn với trẻ con, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ vô số kể.
Cả người Diệp Ninh đều cảm thấy không ổn, nhìn chân trời ngoài cửa sổ lộ ra ánh sáng, cảm thấy nhất định phải thay đổi tâm tình chút đã.
Dùng cả tay chân đỡ người đứng lên.
Đã không ngủ được, dứt khoát ra ngoài chạy một vòng!
Trời mới tờ mờ sáng, toàn bộ đại viện đều yên tĩnh, trong không khí mang theo hơi lạnh mà ban ngày không có.
Diệp Ninh xốc lên toàn bộ tinh thần, khởi động nóng người sau đó kéo thân thể nặng 200 cân bắt đầu chạy.