Chiều tối, Diệp Ninh lại đi đến phòng ca múa lần nữa.
Cô vừa đến là lập tức có nhân viên phục vụ dẫn cô đến một căn phòng ở hậu trường.
Phòng này nếu so với căn phòng của Mục Văn Hạo ngày hôm qua thì hiệu quả cách âm thua xa rất nhiều, tiếng ca múa và tiếng đám đông hưng phấn huýt sáo cô đều có thể nghe được rõ ràng.
Diệp Ninh vô cùng có kiên nhẫn chờ đợi.
Mặc dù không nhìn thấy được tình hình ở bên ngoài, nhưng mà cô vẫn biết rõ Đường Uyển Như lên sân khấu.
Hơn nữa bài Đường Uyển Như hát vẫn là bài hát ngày hôm qua, nhưng mà phản ứng ở hiện trường vẫn nồng nhiệt như cũ.
Đường Uyển Như biểu diễn xong, khoảng hơn hai mươi phút sau, bên ngoài phòng cuối cùng cũng có tiếng động.
Sau đó, cửa mở ra.
Một tên vệ sĩ dẫn đầu đi vào, Đường Uyển Như theo sát ở phía sau.
Diệp Ninh đứng lên, nhìn về phía Đường Uyển Như.
Khác với kiểu trang điểm đậm, quần áo hoa lệ như lúc lên sân khấu, hiện tại Đường Uyển Như mặc một bộ sườn xám màu xanh biếc, mặt chỉ trang điểm nhạt, tuy thiếu đi một ít xinh đẹp nhưng lại càng trong sáng và có khí chất hơn.
Hơn nữa Diệp Ninh cũng mới phát hiện cô gái đứng trước mặt cô trông cũng chỉ khoảng hai mươi hai, hai mươi ba tuổi.
“Cô chính là người soạn nhạc mà Văn Hạo nói?”
Giọng nói của Đường Uyển Như vừa mềm mại lại trong trẻo, cho dù chỉ là một câu hỏi bình thường cũng làm người nghe cảm thấy xương cốt đều mềm nhũn.
Nhưng mà ánh mắt cô ấy nhìn về phía Diệp Ninh lại tràn ngập nghi ngờ.
Rõ ràng là không ngờ rằng người mà các vệ sĩ nhắc đến lại mập mạp béo ú như thế này.
Diệp Ninh thu hồi suy nghĩ, đồng thời cũng để ý đến Văn Hạo mà cô ấy nói đến, chắc đó chính là ông chủ ở nơi này mà cô mới gặp được ngày hôm qua.
Chỉ thông qua một xưng hô là có thể nhận ra mối quan hệ của hai người cũng rất thân thiết.
“Xin chào cô Đường, tôi là Diệp Ninh, là một người soạn nhạc.”
Cô chủ động giới thiệu bản thân, hơn nữa còn lễ phép vươn tay phải ra.
Đường Uyển Như chỉ lạnh nhạt liếc nhìn, sau đó lập tức ngồi xuống ghế.
Gương mặt Diệp Ninh không hề thay đổi, vô cùng bình tĩnh thu tay lại.
“Thời gian của tôi có hạn, cho cô năm phút.”
Ngay từ đầu, Đường Uyển Như đã thể hiện thái độ không coi ai ra gì, còn quá đáng hơn của Mục Văn Hạo.
Người đàn ông Mục Văn Hạo kia rất đáng sợ, giống như chỉ cần nói một câu không vừa ý anh ta là sẽ lăng trì xử tử người khác ngay.
Tuy rằng chỉ mới giao tiếp hai câu, Diệp Ninh cũng đã hiểu được đại khái tính cách của cô gái này.
Muốn học được một bài hát, đừng nói là năm phút, nếu thiên phú không đủ, chỉ sợ mất năm tiếng đồng hồ cũng không học được.
Nhưng mà Diệp Ninh cũng không rối rắm chuyện này, bởi vì cô nhất định phải lấy được số tiền soạn nhạc này.
“Được, vậy chúng ta bắt đầu ngay bây giờ đi.”
...
“Ông chủ, cô Đường vừa mới đi qua đó.”
Đường Uyển Như vừa mới đi vào, lập tức có người chạy đến báo cáo với Mục Văn Hạo.
Ánh mắt Mục Văn Hạo hơi lóe lên, anh ta hiểu biết tính tình của Đường Uyển Như nhất, nếu cái cô Diệp Ninh kia muốn kiếm tiền của anh ta thì còn phải xem xem bài hát kia có thể làm Đường Uyển Như hài lòng hay không.
Suy nghĩ này còn chưa kịp thu hồi, bên ngoài đã lập tức vang lên tiếng nói vội vàng của Đường Uyển Như.
“Văn Hạo, anh có ở bên trong không?”
Mục Văn Hạo buông tài liệu trong tay xuống, chủ động ra hiệu với vệ sĩ đang đứng thẳng cách đó không xa.
Cửa văn phòng vừa mới được mở ra, Đường Uyển Như đã hấp tập chạy vào.
Mục Văn Hạo nhìn thấy cô ấy, gương mặt có phần đáng sợ kia lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Mọi chuyện kết thúc còn nhanh hơn trong tưởng tượng của anh ta, Đường Uyển Như đến đây, vậy có nghĩa là Diệp Ninh đã thất bại.
Nhưng mà câu nói tiếp theo Đường Uyển Như nói ra lại làm anh ta lộ ra chút kinh ngạc.
“Văn Hạo, em cực kỳ thích bài hát kia!”