Tính tình của Diệp Ninh mạnh mẽ dứt khoát, đã đưa ra quyết định, nói làm là làm.
Nồi niêu xoong chảo không biết đã bao nhiêu ngày không rửa, cùng với các loại vụn vặt bỏ lung tung khắp nơi, hoàn toàn là đang thử thách lòng kiên nhẫn và giới hạn của cô.
Cuối cùng cô cũng biết một thân thịt mỡ của nguyên chủ từ đâu mà có rồi.
Các hàng xóm trong đại viện nhìn thấy bóng dáng cô đi ra đi vào, đều cảm thấy cực kỳ quái lạ.
Đặc biệt là nhìn thấy cô đứng trước bể nước rửa chén, rửa nồi, càng khiến người ta cả kinh.
Ai cũng biết sự lười nhác và ham ăn của cô.
Chưa từng thấy cô chủ động nấu cơm một lần, nồi niêu xoong chảo lần nào cũng là Cố Phong quay về mới rửa.
Hôm nay thật là mặt trời mọc đằng tây rồi!
Hàng xóm đối diện thủ thỉ to nhỏ, Diệp Ninh hoàn toàn coi như không nghe thấy, lo làm phận mình.
Trải qua hơn hai tiếng dọn dẹp, căn nhà nhỏ hơn hai mươi mét vuông cuối cùng cũng có dáng vẻ.
Diệp Ninh thở dốc, toàn thân nhễ nhại mồ hôi. Thân thịt mỡ này thực sự quá vướng víu, mới hoạt động một chút như vậy đã tới cực hạn rồi.
“Dô, Diệp Ninh, giường của nhà cô…sập rồi?”
Ngoài cửa truyền tới một giọng chế giễu cố nhịn cười.
Diệp Ninh nhìn Lý Kim Phượng và Vương Hinh Tuyết đứng ở đó, hai người đều mang theo giễu cợt không chút che đậy.
“Giường không chắc.”
Cô phóng khoáng trả lời.
Lý Kim Phượng là vợ của liên trưởng liên ba Chu Thế Thành, sống ngay cách vách, cũng là “cái loa” nổi tiếng trong viện gia thuộc, chuyên nghe ngóng chuyện nhà người khác.
Lý Kim Phượng che miệng cười, một đôi mắt rơi lên thân thịt mỡ đó của Diệp Ninh.
“Diệp Ninh, đừng trách chị dâu lắm lời, nếu hễ cô có thể ăn ít đi một chút, cũng không tới nỗi gãy giường.”
Nhưng nói thì nói, nhà của con nhỏ lười này hôm nay trông sạch sẽ hơn bình thường nhiều.
Diệp Ninh muốn phản bác, nhưng rũ mắt xuống nhìn thấy lớp lớp phao bơi trên cổ, đây là sự thật.
“Cảm ơn chị dâu quan tâm.”
Trên mặt Lý Kim Phượng xuất hiện một khe hở, ánh mắt nhìn cô cổ quái không ít.
Trước đây, nếu có người chế nhạo con nhỏ này mập, cô lập tức sẽ trở mặt chửi cha mắng mẹ, nhưng bây giờ hình như khác trước rồi?
Vương Hinh Tuyết đứng bên cạnh vô cùng có thiện ý đi tới bên cạnh Diệp Hinh.
“Diệp Hinh, tối qua anh Cố quay về nhỉ?”
Giọng nói của cô ta nhẹ nhàng đằm thắm, không có chút công kính nào.
Mắt Diệp Ninh híp lại, nghiêm túc đánh giá cô gái trước mặt.
Mặt đẹp, da trắng.
Vương Hinh Tuyết là cô gái xinh đẹp nhất được đại viện công nhận, cùng tuổi với cô, là hát chính trong đoàn tốp ca văn công đoàn.
Dung mạo xinh đẹp, tính cách lại ôn nhu, đàn ông theo đuổi cô ta nhiều không đếm xuể.
“Ừm, quay về rồi, nếu không sao giường lại bị đè sập chứ.”
Diệp Ninh nhàn nhã trả lời một câu, lại khiến Vương Hinh Tuyết ngưng đọng biểu cảm.
“Tối qua cô và anh Cố thật sự…đã làm rồi?”
Vương Hinh Tuyết nói tới cuối cùng, giọng nói lại mang theo chút run rẩy.
Nhìn gương mặt béo múp giống như đầu heo đó của Diệp Ninh, bất luận thế nào cô ta cũng không tin Cố Phong sẽ chạm vào Diệp Ninh.
Ngay sau đó, Diệp Ninh lộ ra vẻ xấu hổ, trực tiếp gật đầu.
Cô cũng biết mình bây giờ không thích hợp với biểu cảm này nhường nào, nhưng lại phải làm như vậy.
Diệp Ninh trước đây hoàn toàn là ngu xuẩn không tự biết, cảm thấy cả đại viện chỉ có Vương Hinh Tuyết mới xứng làm bạn với mình, móc hết tim gan đối đãi với Vương Hinh Tuyết, ngay cả cuộc sống vợ chồng với Cố Phong cũng kể hết cho đối phương nghe.
Nhưng bây giờ Diệp Ninh lại ngập tràn phòng bị với Vương Hinh Tuyết.
Bởi vì sở dĩ tối qua cô cưỡng ép Cố Phong đều là bởi vì bị Vương Hinh Tuyết xúi giục.