Vương Hinh Tuyết đã biết được sự lựa chọn của Diệp Ninh từ trước, dù sao thì cô vốn chính là một người phụ nữ vụng về.
Lý Kiến Hoa và Vương Quốc Trụ âm thầm dùng ánh mắt im lặng nói chuyện với nhau, nếu Lâm Thanh đã nói như thế, bọn họ đương nhiên phải nể mặt đoàn trưởng rồi.
Nhưng mà chờ Diệp Ninh biểu diễn xong, bọn họ chỉ cần kiên quyết từ chối là được rồi.
Lâm Thanh nhìn thoáng qua đồng hồ nói: “Cho cô năm phút, cô có thể bắt đầu biểu diễn rồi.”
Mấy cô gái khác đến phỏng vấn cũng đều là năm phút, đối xử với Diệp Ninh rất bình đẳng.
Dưới ánh nhìn chăm chú của bốn người, Diệp Ninh hít thở thật sâu.
Đúng là cô không hề chuẩn bị gì hết, vác cái xác nặng nề như thế cũng không thể nào làm ra mấy động tác nhảy múa duyên dáng, nhưng mà so với mấy thứ đó thì cô còn có một đòn sát thủ khác.
Cho dù là Vương Hinh Tuyết, hay là Lý Kiến Hoa và Vương Quốc Trụ, tất cả đều cho rằng Diệp Ninh sẽ chọn ca hát hoặc là nhảy múa, tất cả mọi người đều ôm tâm trạng chờ chế giễu cô.
Ngay sau đó, Diệp Ninh cử động, cô lập tức dừng tầm mắt nhìn về phía cây đàn dương cầm ở trong góc.
Lâm Thanh từ nãy đến giờ vẫn luôn để ý đến hành động của Diệp Ninh, nhìn theo ánh mắt của cô, sau đó lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Đừng có nói cô gái này định...
“Đoàn trưởng Lâm, tôi có thể mượn cây đàn dương cầm kia một chút không?”
Diệp Ninh nói xong những lời này, toàn bộ đại sản đều im phăng phắc như chết lặng.
Toàn bộ đoàn văn công cũng chỉ có một cây đàn dương cầm này, mà trình độ quá giá của đàn dương cầm cũng đứng đầu trong số tất cả các nhạc cụ, bất cứ ai cũng không thể tùy tiện chạm vào.
Nhưng mà bây giờ Diệp Ninh lại đưa ra yêu cầu này.
“Không được!”
Không đợi Lâm Thanh trả lời, Lý Kiến Hoa đã trực tiếp từ chối ngay.
Vương Hinh Tuyết cũng không hiểu Diệp Ninh làm thế là có mục đích gì, người phụ nữ này điên rồi sao? Đến cả dương cầm cũng dám đυ.ng vào!
“Diệp Ninh, cô cũng có biết đánh đàn đâu, lỡ như cô làm hỏng nó, cho dù táng gia bại sản cũng bồi thường không nổi.”
Cô ta gân cổ lên nhắc nhở, trên thực tế cũng đang nói cho ba người Lâm Thanh nghe.
Diệp Ninh thậm chí không thèm liếc nhìn cô ta cái nào, chỉ đứng yên không nhúc nhích chờ Lâm Thanh trả lời.
Lâm Thanh hơi nhíu mày, tuy rằng chị ấy cũng không tin Diệp Ninh biết đàn, nhưng mà phản ứng của Diệp Ninh lại không giống bình thường.
Chị ấy chần chừ vài giây.
“Được, cô có thể thử một lần.”
Nghe thấy Lâm Thanh đồng ý, đến cả Vương Quốc Trụ từ nãy đến giờ không nói gì cũng đều mất kiên nhẫn.
“Đoàn trưởng, khó khăn lắm đoàn chúng ta mới có được cây đàn dương cầm này, lỡ như có sơ suất gì thì phiền phức lắm.”
Vương Quốc Trụ cũng không có ý xem thường ai, nhưng mà muốn học được dương cầm thì cần điều kiện rất cao, người phụ nữ mập mạp ở đối diện trông thật sự không giống như người sẽ biết đàn dương cầm.
Lâm Thanh nhìn thấy Lý Kiến Hoa và Vương Quốc Trụ giống như gặp phải kẻ địch mạnh, ngược lại cảm thấy buồn cười.
“Nó chỉ là một món nhạc cụ mà thôi, cũng không yếu ớt như những gì các anh tưởng tượng đâu.”
Diệp Ninh lập tức có ấn tượng tốt hơn về người đoàn trưởng này, sau khi được đối phương cho phép, cô sải bước chân đi về phía chỗ để đàn dương cầm.
Lâm Thanh đã lên tiếng, cho dù Lý Kiến Hoa và Vương Quốc Trụ có phản đối thì cũng không có tác dụng gì.
Bốn ánh nhìn đuổi sát theo bóng dáng của Diệp Ninh, trong sảnh im lặng đến mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy rõ tiếng động.
Diệp Ninh bình tĩnh ngồi xuống trước đàn dương cầm, khởi động ngón tay.
Trái tim của Vương Hinh Tuyết đã nhảy lên đến cổ họng, mãi đến giờ phút này, cô ta vẫn tin chắc rằng Diệp Ninh chỉ đang giả vờ giả vịt.
Nhưng mà Diệp Ninh nhanh chóng cử động, ngón tay của cô đặt lên trên phím đàn dương cầm, không ngờ lại làm nó phát ra giai điệu du dương.
Vương Hinh Tuyết hoàn toàn sợ ngu người.
Đồng thời, người bị khϊếp sợ còn có Lý Kiến Hoa và Vương Quốc Trụ.
Tuy rằng bọn họ không quá tinh thông về dương cầm, nhưng mà giai điệu nhẹ nhàng du dương này lại kí©h thí©ɧ rất mạnh vào thần kinh của hai người.
Cái cô Diệp Ninh này không chỉ biết đàn dương cầm, mà còn đàn rất giỏi nữa.