Chương 39: Chuyện Tốt Đến Gần

Thấy cha mẹ hỏi chuyện cô và Tần Trình, Vu Lục Lộ có hơi ngượng ngùng: “Nói rồi ạ, sắp tới sẽ tìm hiểu.”

Cha Vu thở phào nhẹ nhõm, ông ấy biết ngày hôm qua bảo mẹ Vu đi nhờ Vu Vân Tú tâm sự với con gái đúng là có tác dụng.

Mẹ Vu càng vui mừng hơn: “Đi bộ xa để vào thị trấn như vậy, đói bụng rồi chứ, mẹ đi nấu cơm cho con ăn.”

Vu Lục Lộ nói: “Mẹ, không cần, Tần Trình lái xe ba bánh đưa con về, còn nữa, con quên mất, Tần Trình mua bánh bao cho hai người, kết quả vẫn còn ở chỗ em trai, có lẽ bánh bao lạnh rồi, không ngon nữa.”

“Vậy thì có gì, chúng ta dùng nồi hấp cho nóng lại là được.”

Vu Văn Hải rất nhanh cũng đã về, cậu mua hạt giống bắp cải và củ cải cho Vu Lục Lộ.

Vu Lục Lộ thương lượng với mẹ Vu, cô muốn trồng bắp cải và củ cải trong miếng đất ở sau vườn, mùa đông cũng có thể có rau tươi để ăn.

Mẹ Vu cũng đồng ý Vu Lục Lộ khai hoang miếng đất sau vườn kia.

Cô bảo Vu Văn Hải và cha Vu xới đất trước, đến lúc đó Vu Lục Lộ rải hạt giống xuống đất là được.

Vu Văn Hải muốn nghỉ mệt một lát mới đi xới đất, còn bảo cha mẹ Vu ăn bánh bao: “Bánh bao này là anh Tần Trình mua.”



Sau khi hấp bánh bao xong, Mẹ Vu và cha Vu mỗi người một cái, ăn ngon lành, bánh bao của con rể tương lai mua ăn vào đúng là cảm thấy khác hẳn.

Chủ yếu là hai vợ chồng già nghĩ sắp tới con gái nhà mình có chỗ nương tựa thì rất yên tâm.

Bên này, Tần Tồn Mai thấy em trai mình lái xe ba bánh về, mà trên mặt anh cũng là vẻ vui mừng.

Tần Tồn Mai trêu ghẹo Tần Trình: “Ai da, xem ra rất nhanh nhà chúng ta sẽ có chuyện tốt rồi.”

Tần Trình lái xe ba bánh vào sân, giúp Tần Tồn Mai băm cỏ cho heo một lát, trộn thức ăn gia súc, dùng thao đựng rồi đưa vào tay Tần Tồn Mai: “Chị, chị biết cây gì có thời gian ra hoa kết trái ngắn nhất không?”

Tần Tồn Mai nói: “Như cây mận, cây đào, cây chuối nè, trước kia em từng đi học mà, sao còn hỏi chị, chị còn biết thời gian sinh trưởng của cây cao su là dài nhất, đến sáu bảy năm mới có thể lớn lên, có điều nó dùng để làm lốp xe, cũng kiếm được tiền lắm.”

Tưởng tượng nếu Vu Lục Lộ trồng cây cao su trong nhà, Tần Trình bèn cảm thấy vợ mình xa xăm nghìn trùng, có điều khí hậu chỗ họ cũng không thích hợp trồng cây cao su.

Tần Trình cũng biết giống cây mận, cây đào có thời gian sinh trưởng ngắn, nhưng năm đầu ra quả thì quả vừa chua vừa vừa chát, Vu Lục Lộ thì muốn ăn trái cây chua chua ngọt ngọt.

Tần Trình sợ là phải đợi hai năm.

Vừa nghĩ đến phải đợi hai năm, Tần Trình cảm thấy vô vọng.

Nghĩ đến trước kia Vu Lục Lộ còn không thèm cho anh cơ hội, hiện tại Vu Lục Lộ đồng ý chờ sau khi cây cô trồng ra hoa kết trái thì gả cho anh, đây đã là may mắn lớn nhất trong đời anh.



Có điều, anh đến chỗ ông chủ bán mầm cây ăn quả trong huyện thì vẫn mua chút đồ về.

Khi Tần Trình lái xe ba bánh đến nhà Vu Lục Lộ, Vu Lục Lộ thấy tốc độ của Tần Trình nhanh như vậy, rõ ràng thật sự chở mầm cây ăn quả tới.

Nhưng vừa nhìn, trên xe ba bánh là hai cây đào và mận đã trưởng thành.

Vu Văn Hải ở bên cạnh cũng trợn tròn mắt: “Rõ ràng chị em muốn tự mình trồng mầm cây ăn quả, kết quả anh Tần Trình trực tiếp chở cây ăn quả tới, em thấy nếu cây ăn quả không chết, đến hè năm sau là có thể có trái cây ăn rồi.”

Vu Lục Lộ cũng không ngờ Tần Trình sẽ làm như vậy, cô trồng cây ăn quả, mục đích ở trồng, không phải ở ăn.

Tần Trình làm như vậy, khiến ý định trồng cây ăn quả của cô đều tan biến.

Nghĩ lại có lẽ lời mình nói với anh trước đó khiến anh sốt ruột, dùng thủ đoạn, cho rằng như vậy cũng coi như là trồng cây ăn quả.

Cũng có thể ra hoa kết trái.

Tần Trình đi tới chỗ Vu Lục Lộ, bảo Vu Văn Hải giúp đem hai cây đã trưởng thành vào sân nhà họ Vu.

Vu Văn Hải có thể một tay một cây ăn quả, bèn nhấc cây đào và cây mận lên.