Chương 33: Người Sợ Hôn Nhân, Vu Lục Lộ

Vu Lục Lộ vốn đang định không gặp Tần Trình, nhưng lần này cha Vu tự mình đến tâm sự với Vu Lục Lộ.

Cha Vu bảo Vu Lục Lộ đi ra: “Lộ Lộ, cha đã bảo Tần Trình và bà mối đi về, con không cần lo lại thấy bọn họ tới nhà chúng ta.”

Vừa nghe Tần Trình đã về, Vu Lục Lộ mất mát trong lòng, sao anh cứ vậy mà đi mất, là tự anh đi, hay là cha đuổi anh đi?

Sau khi Vu Lục Lộ đi ra, vẻ nghi hoặc trong mắt không thể gạt được cha Vu.

Cha Vu nói với cô: “Cha và Tần Trình đã thương lượng, hiện tại hai con kết hôn cũng không phải kết hôn chỉ do mai mối, nếu con vừa ý Tần Trình thì tiếp xúc với cậu ấy nhiều hơn.”

Nghe cha Vu nói lời này, Vu Lục Lộ dao động, cô muốn nói vài lời nhưng lại nói không nên lời.

Cha Vu bảo Vu Lục Lộ không cần miễn cưỡng: “Nếu con không vừa ý Tần Trình thì ngày mai đến quán cơm trong thị trấn, bảo em trai con đi cùng con, con giáp mặt nói rõ với cậu ấy.”

Việc này…

Vu Lục Lộ muốn lảng tránh, nhưng cha Vu quan sát hết mọi thứ: “Giờ con cũng không nhỏ nữa, cũng đã xem mắt không ít, người làm cha mẹ như cha cũng không thể cứ giữ con ở trong nhà, giờ là lúc tính toán cho tương lai của mình.”

Vu Lục Lộ đành phải rưng rưng gật đầu: “Cha, lời cha nói con đều hiểu, ngày mai con đi nói rõ với Tần Trình.”

Vu Văn Hải ở bên ngoài nghe lén, nghe thấy ngày mai chị mình muốn đi nói rõ với Tần Trình, việc này không phải là chọn phương án thứ hai sao?



Xem ra trong lòng Vu Lục Lộ thật sự không có Tần Trình, Tần Trình đáng thương, sao chuyện này lại biến thành như vậy?

Đang lúc Vu Lục Lộ rối rắm, một người chị họ của nhà mình từ trong thành trở về.

Chị họ này tên là Vu Vân Tú, cô ấy lớn hơn Vu Lục Lộ mấy tuổi, mấy năm trước gả cho một thợ rèn trong thành.

Sau khi kết hôn với Vu Vân Tú, chồng cô ấy siêng năng làm việc, rất nhanh đã thăng lên làm tổ trưởng một tổ nhỏ, tiền lương cũng tăng thêm mười mấy đồng.

Còn về Vu Vân Tú cũng đã sinh hai đứa con, một nữ một nam, cuộc sống quá rực rỡ.

Lần này cô ấy về là đưa đồ ăn cho nhà mẹ đẻ.

Cố ý gọi Vu Lục Lộ qua.

Thấy Vu Vân Tú đã về, Vu Lục Lộ vẫn như trước kia, muốn gần gũi với Vu Vân Tú, nhưng hai đứa con của cô ấy cứ vây quanh bên người Vu Vân Tú.

Vu Vân Tú để hai đứa nhỏ ra ngoài chơi, lại lấy mấy viên kẹo sữa từ trong túi ra: “Lộ Lộ, em ăn đi.”

Vu Vân Tú cười xinh đẹp, Vu Lục Lộ nhận kẹo, ăn một viên liền không nỡ ăn nữa, Vu Vân Tú hỏi cô: “Ngọt chứ?”



Vu Lục Lộ gật đầu: “Chị Vân Tú, chị đã về rồi, mấy năm nay số lần trở về ít ỏi, em sợ chị đã quên em luôn rồi.”

Vu Lục Lộ làm nũng như vậy khiến lòng Vu Vân Tú mở cờ trong bụng.

Cô ấy trêu ghẹo Vu Lục Lộ: “Nếu em cũng gả vào thành giống chị, chúng ta có thể đến nhà nhau la cà.”

Lời này khiến Vu Lục Lộ có chút ngượng ngùng.

Cô không tiếp lời, Vu Vân Tú lại nhìn ra Vu Lục Lộ có chuyện gì muốn nói: “Sao thế, Lộ Lộ có chuyện phiền lòng sao?”

Vu Lục Lộ gật đầu: “Một vài việc nhỏ.”

Vu Vân Tú đi đóng cửa lại, để Vu Lục Lộ chỉ âm thầm nói cho một mình cô ấy nghe: “Nói với chị, chị giúp em phân tích.”

Vu Lục Lộ rất tin tưởng Vu Vân Tú, nghĩ cô ấy và Tần Trình cũng không có giao tiếp gì, cô một tràng nói ra hết mọi chuyện.

Vu Vân Tú nghe xong thì cười ha hả: “Đây không phải cũng giống phản ứng của chị lúc lấy chồng sao?”

Vu Lục Lộ chớp chớp đôi mắt đầy nước mắt, không hiểu ý Vu Vân Tú lắm.

Vu Vân Tú nói tiếp: “Lúc chị lấy chồng cũng do dự như em, vừa sợ chồng hiện giờ của chị đối xử với chị không tốt, vừa lo lắng anh ấy tốt với chị quá, chính là một loại cảm giác bối rối, sau đó chị nói rõ với anh ấy, nói chị gả qua thì phải sống yên ổn, phải có tiền, tuy nói hiện tại có thêm hai đứa nhỏ có chút vất vả, nhưng so với thế hệ trước, xem như chị cũng hạnh phúc.”