Chương 1: Sự thay đổi mới sau khi bao sản đến nhà

*Bao sản đến nhà: ấn định hạn ngạch sản lượng trang trại cho từng hộ gia đình

Mặt trời mọc ở phía đông, lặn ở phía tây, mỗi ngày Vu Lục Lộ đều cảm thấy càng buồn ngủ hơn, tối hôm nay cô lại mơ phải ác mộng, sau khi bị doạ cho tỉnh dậy mới phát hiện trời đã sáng.

Vu Lục Lộ ở nhà vẫn rất cần mẫn, mỗi ngày 6 giờ cô đã dậy, sau khi dậy thì đi rửa mặt trước rồi nấu cơm, cho heo ăn.

Sau khi cha mẹ ăn cơm xong thì đến mảnh đất mấy năm trước mọi người bao sản đến nhà để làm việc.

Bởi vì không cần đến đội sản xuất làm việc tập thể nữa, khoảng cách của người làm ruộng trong thôn liền có sự chênh lệch.

Ví như nhà Vu Lục Lộ, lao động lực lưỡng là cha cô, em trai cô.

Em trai cô Vu Văn Hải sau khi tốt nghiệp cấp hai liền ở nhà làm ruộng, mấy năm nay thấy mấy người bạn trong thôn từng người một đều lấy vợ sinh con, trong lòng cậu cũng rất sốt ruột.

Bản thân cũng lén tìm bà mối, muốn bà mối tìm cho cậu mấy đối tượng.

Bà mối biết tình hình trong nhà Vu Văn Hải, chỉ vào Vu Lục Lộ rồi nói với Vu Văn Hải: “Chị cháu còn chưa gả đi, cháu muốn có vợ thì hơi khó.”

Thời buổi này thịnh gả con gái phải có sính lễ, Vu Văn Hải từng nghe cha mẹ thương lượng về chuyện sau này Vu Lục Lộ lấy chồng, lúc lấy chồng phải đòi bao nhiêu tiền sính lễ.

Lúc Vu Văn Hải nghe nói cha mẹ muốn đưa hơn phân nửa tiền sính lễ cho Vu Lục Lộ làm của hồi môn thì không ngồi yên được nữa mới nói với họ vì sao không chừa một chút, để cho mình sau này cưới vợ mà dùng.



Mẹ Vu và cha Vu thiên vị Vu Lục Lộ, còn về chuyện con trai kết hôn, cậu suốt ngày chơi bời lêu lổng trong thôn, không có cô gái tốt nào đồng ý gả cho cậu.

Mẹ Vu liền thức tỉnh Vu Văn Hải: “Nếu con ngoãn ngoãn làm ruộng với cha mẹ, bán lương thực còn tiền, không đến mấy năm là có thể cưới vợ, nếu con không biết cố gắng, hai vợ chồng già này sẽ bảo chị con tìm người ở rể, sau này để chị và anh rể con dưỡng lão cho cha mẹ.”

Lúc này biết được ý định của cha mẹ, Vu Văn Hải nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, lại còn mong đợi chị mình gả đi sớm một chút, nếu không cậu sẽ không có chút địa vị nào trong nhà.

Cậu chơi bời lêu lổng trong thôn, cả ngày đuổi gà đánh chó nên rất bị người ta chê.

Hôm nay cậu nhìn thấy trong rừng núi của người khác có một cây đào dại đã chín, nhìn chung quanh thấy không có ai liền muốn đến hái đào.

Cậu leo lên cây, đang hái quả đào tới tay mới phát hiện đào này đã hư từ sớm, quả đào bị muỗi đốt thoạt nhìn có chút khó chịu, cậu không cần suy nghĩ liền ném quả đào đã hư đi.

Lúc nhảy từ trên cây nhảy xuống, có một người bảo cậu cẩn thận một chút.

Vu Văn Hải nhìn ra phía sau, phát hiện người này là người cùng thôn, tên là Tần Trình.

Nhà anh rất ghê gớm.

Mấy năm trước lúc bao sản đến nhà, tuy mọi người được chia ruộng như nhau, nhưng có người muốn đến thành thị tìm công việc, dù làm một công việc tạm thời cũng được.

Tần Trình và cha mẹ anh bèn thương lượng trồng những mảnh ruộng mà những người đó không trồng, chờ đến mùa gặt thì giúp bọn họ nộp lương thực, vì vậy từng mảnh ruộng đều để cho bọn họ trồng trọt.



Lao động lực lưỡng nhà bọn họ có năm người, ông anh, cha anh, hai anh em của anh.

Mẹ anh cũng là một người giỏi làm ruộng, nếu không sao lại nói phụ nữ chống nửa bầu trời chứ.

Chị cậu thì ở trong nhà cho heo ăn cho vịt ăn cho gà ăn.

Còn bảo người trong nhà đào một cái ao cá, tóm lại là không được nhàn rỗi.

Cứ vậy sau mấy năm, ruộng càng trồng càng nhiều, lương thực cũng càng ngày càng nhiều.

Đã nhiều năm, lúc thu hoạch lúa mì, vì để gặt nhanh, bọn họ còn vào thành thị tìm một vài người nhàn rỗi tới thôn làm giúp.

Giờ thì tốt rồi, lúc thì bán lương thực, bán gia súc, bán cá, quá là khiến người ta thích việc thu hoạch của nhà bọn họ.

Mấy năm nay ít thiên tai, thu hoạch nhiều, Tần Trình tin theo khoa học mà làm ruộng.

Vào lúc anh học đại học ở chỗ người em họ thì thu được không ít tiền liên quan đến nông nghiệp.

Cứ vậy mà tích lũy lại, năm nay trong thôn cuối cùng cũng xuất hiện vạn nguyên hộ đầu tiên.

Chính là nhà Tần Trình.