Chương 6

Ông cụ Tần đứng trước hai đứa nhóc, ngăn cản tầm mắt Tần Phong hỏi: “Thế người đâu rồi?”

“Sư phụ già ạ? Ông ta đi rồi?”

“Con—” Ông cụ Tần cắn chặt hàm răng.

Cái đứa con khốn nạn này đúng là muốn đánh chết đi cho xong.

“Người ta nuôi đứa bé đã mấy năm, con… Ít nhất thì con cũng phải mời sư phụ người ta đến ăn bữa cơm chứ!”

Tần Phong: “Tiểu hòa thượng, sư phụ con—”

“Cái gì mà tiểu hòa thượng hả?!” Ông cụ Tần muốn đánh gãy chân Tần Phong quá đi mất!

Tần Phong nghẹn một chút, thành thật gọi lại: “Miểu Miểu, khi sư phụ đưa con tới đây, có phải nói ông ta có việc nên không thể chăm sóc con được nữa đúng không?”

Đứa bé gật đầu: “Bố, chúng ta đã làm phiền sư phụ quá lâu.”

“Bố biết.” Tần Phong nhìn về phía bố của mình: “Bố đã nghe thấy chưa?”

Ông cụ Tần nghe thấy được: “Từ ‘Miểu’ nào?”

“‘Miểu’ trong vi miểu*. Sư phụ nói, trước kia Miểu Miểu rất nhỏ, chẳng khác nào con mèo nhỏ hết.”

*Miểu ở đây là nhỏ bé. ◎Như: “vi miểu” 微渺 nhỏ tí, yếu ớt.

Ông cụ Tần tưởng tượng một chút, ngay lập tức trong lòng cảm thấy khó chịu không thôi: “Cháu trai của ông—” Duỗi tay ra muốn ôm cháu bé.

Tần Phong né tránh.

“Con làm cái gì vậy?” Ông cụ Tần hẫng hụt trong không khí, suýt chút nữa bị té ngã.

Hai thiếu niên vội vàng đỡ lấy ông.

Ông cụ hất hai bàn tay kia ra, lại ném cây chổi một lần nữa.

Giờ ở cửa không có ai ngăn cả nên Tần Phong có thể bế đứa nhóc chạy ra ngoài.

“Đứng lại!” Ông cụ Tần vừa rống vừa đuổi theo.

Hàng xóm xem náo nhiệt vây quanh ở bên ngoài, sợ tới mức nhường đường thối lui.

Lão nhị nhà Cố gia vội vàng hỏi anh trai mình: “Bây giờ chúng ta nên làm gì đây?”

“Đuổi theo đi!” Tiểu lão đại Cố gia cuống quýt đóng cửa lại, nhanh chóng đi theo sau: “Mỗi ngày ông nội đều nói dưới côn bổng sẽ tạo ra đứa con ngoan. Xảy ra chuyện lớn như thế không đánh chết chú thì sẽ không xong đâu.”

Hai đứa bé Cố gia lập tức run cầm cập.

Chú mà chết đi sẽ không có khả năng chăm sóc bọn họ nữa, như vậy người thân duy nhất sẽ biến thành người cô kia.

Cậu không muốn quay trở lại địa ngục trần gian đó như kiếp trước nữa.

“Ông nội, có chuyện gì cứ từ từ nói.” Cố Nhị nhanh chóng đuổi theo: “Đánh người không giải quyết được vấn đề. Chú, chạy chậm một chút kẻo làm Miểu Miểu ngã.”

Ông cụ Tần không đuổi theo quá sát, sợ con trai chạy đến mức mất mạng, quăng ngã đứa cháu trai vừa mới ra lò.

Hai người thiếu niên đuổi theo sau, vội vàng bắt lấy cánh tay của ông.

“Việc đã đến nước này, ông có đánh chết chú cũng vô dụng.” Cố lão đại khuyên bảo.

Cố Nhị tiếp tục nói: “Đúng đúng. Việc này cũng không thể trách bố được.”

Ông cụ Tần: “Không trách nó thì trách ai? Nếu nó có thể quản được nửa thân dưới của mình thì làm gì xảy ra chuyện như vậy?”

Hai anh em nghẹn lời, không khỏi buông tay.

Ông cụ Tần xua xua hai cái, vô lực thở dài một hơi, vẻ mặt cũng trở nên buồn bã mất mát.

Hai thiếu niên lại nói: “Ông nội làm sao thế ạ?”

Ông cụ Tần chuyển hướng qua nhìn hai thiếu niên, nhìn đến mức làm hai cậu cảm thấy bất an, ném chổi xuống, mỗi tay ôm lấy một đứa: “Không phải ông nội không thương các con. Trước kia chúng ta cũng đã nói rõ, một khi chú Tần của các con kết hôn thì các con sẽ ở cùng vợ chồng già này.”

Hai đứa nhóc gật đầu, bọn họ không quên.

“Việc này mọi người ai cũng biết, cho nên không ai thấy đang trói buộc hai con cả. Nhưng mà, giờ có thêm Miểu Miểu, kế hoạch hóa lại nghiêm ngặt, chú Tần của các con chỉ có thể có một đứa con, tương lai có cô gái nào dám gả cho nó nữa?” Ông cụ càng nghĩ càng thấy sầu, chẳng còn tâm tư đuổi theo con trai.

Hai đứa nhóc thở phào nhẹ nhõm.

Bọn họ còn tưởng là có chuyện gì xảy ra.

Cố Nhị kéo cánh tay của ông: “Ông nội hy vọng chú Tần kết hôn còn không phải hy vọng chú ấy có thêm đứa con để ông nội được bế cháu trai hay sao?”

“Ông— Cái này chỉ là điều đầu tiên. Thứ hai là muốn tìm người chăm sóc thằng bé.”

Cố tiểu đại: “Bây giờ còn có hai ông bà nội, sau này còn có bọn con.”

“Vậy khi các con trưởng thành thì sao?”

Cố Nhị nghĩ một chút: “Ông nội có thể đảm bảo sau này chú Tần sẽ không ly hôn ư?”

Ông cụ ngẫm lại cảm thấy với đức hạnh của con trai thì ngoài học tập làm gì cũng lười.

Bây giờ có công việc làm ra tiền, quần áo cũng chẳng thèm giặt cứ đùn đẩy cho máy. Sống đến mức chẳng biết mình là ai.

Loại người như thế cũng chỉ có thể yêu cầu cưới một người có sự bao dung rất lớn.

Ngoài người có năng lực đó thì không có một ai có thể hòa hợp với anh được.

“Ông nội đã suy nghĩ nhiều rồi.” Ông cụ bất đắc dĩ mà nói.

Hai đứa nhóc yên tâm hơn hẳn.

“Chúng ta mau về nhà đi. Bỗng nhiên nhảy ra thêm đứa cháu trai chắc bà nội đã bị dọa cho ngất rồi.”

Ông cụ tưởng tượng đến bà bạn già mỗi ngày đều ngóng trông con trai kết hôn sinh con, bây giờ không có vợ mà chỉ có con có thể đi mua nước tương được rồi chắc sẽ bị dọa cho biến dạng mất.

“Đúng vậy, mau về nhà thôi.”