Chương 10

Bà cụ: “Mẹ với bố con chỉ mới năm mươi tuổi, nếu con mất trí thì cùng lắm cả hai người già sẽ nuôi dưỡng mấy đứa cháu.”

Vẻ mặt Tần Phong biến thành một lời khó nói hết.

Vẻ mặt của Cố Đại và Cố Nhị hiện lên vẻ quả nhiên là như thế.

Vừa thấy bố nuôi nhìn qua, hai người bọn họ lập tức ra vẻ đang giúp bà nội tìm quần áo.

Tìm tìm tìm mãi cuối cùng cũng thấy cái mũ đầu hổ để tiểu hòa thượng đội vào.

Quả đầu nho nhỏ biến thành đầu hổ con, bà cụ thấy cũng thoải mái trong lòng hơn nhiều.

“Miểu Miểu, bà nội thay quần áo cho con được không?” Bà vươn tay về phía đứa nhỏ.

Phản ứng đầu tiên của cậu bé chính là nhìn qua bố của mình.

Tần Phong ôm cậu bé ngồi xuống: “Để con thay cho thằng bé.”

Lão hòa thượng có mua cho tiểu hòa thượng một chiếc quần bông nhỏ màu đỏ mặc khá vừa, chỉ là ống quần cần phải xắn lên một vòng.

Bà cụ đưa quần bông cho anh: “Có cần dùng kim chỉ khâu thêm một vòng lại không?”

Tần Phong: “Không cần đâu ạ, như thế hơi khó coi.”

Cố Nhị đưa áo bông nhỏ của mình cho anh.

Màu vàng nhạt của chiếc áo bông kết hợp với màu đỏ của chiếc quần bông tạo nên một tổ hợp hoàn hảo, nếu mặc ở trên người đàn ông thì chẳng khác gì đống bùi nhùi, ngay cả khi mang nó lên cơ thể người phụ nữ cũng phải là người có làn da thực sự trắng bóc. Có điều khi đưa nó cho tiểu hòa thượng lại trở thành vẻ đáng yêu đầy vui mừng.

Tần Phong sửa sang lại mũ đầu hổ cho tiểu hòa thượng, ngửa nửa người trên ra sau nhìn đứa bé một cái rồi hài lòng gật đầu: “Không tồi.”

Bà cụ Châu ngửa đầu nhìn xem, bắt gặp đôi mắt đen láy sáng ngời như ngôi sao nhỏ, trái tim bà cụ cũng nhảy nhót theo: “Miểu Miểu, đã đến giờ bố phải đi làm rồi, con qua đây bà nội bế nhé?”

Đứa bé nhìn qua Tần Phong.

Tần Phong nhìn đồng hồ treo tường một chút, đã hơn một giờ chiều, có lẽ các đồng nghiệp cũng đã tới đầy đủ: “Chờ đến khi mặt trời xuống núi là con có thể gặp bố rồi.”

Đứa bé trượt xuống khỏi người anh ngay lập tức, không gây sự vô cớ, không khóc không làm loạn.

Ông cụ Tần nhịn không được nói: “Đứa nhỏ này thật là hiểu chuyện.”

Hai cậu nhóc họ Cố cũng gật đầu hưởng ứng, nếu như không phải cả hai đều có ký ức của kiếp trước thì dù bây giờ đã lớn thế này cũng chưa chắc đã hiểu chuyện như tiểu hòa thượng.

Sau đó cả hai nhìn nhau, không phải tên nhóc này cũng giống như bọn họ đó chứ?

Nhưng rất nhanh cả hai đã phủ định suy đoán không đáng tin cậy này.

Trước đó khi chú bị đánh, đứa bé sợ đến mức khóc to lên, điều đó đã chứng minh tiểu hòa thượng thực sự còn nhỏ, không hề mang theo ký ức của kiếp trước gì cả.

Không giống như Cố Đại và Cố Nhị, dưa chuột già thích quét sơn xanh— giả vờ là đứa con nít.

Cố Đại đi qua, giữ chặt tay tiểu hòa thượng, quyết định tìm cơ hội thử cậu nhóc: “Không muốn ở cùng bà nội thì đi chơi với anh trai cũng được. Chờ anh trai đi học thì em lại đến bà nội nha?”

Đứa bé nhìn về phía bố.

Tần Phong: “Sư phụ của con nói anh trai cũng là người một nhà với chúng ta đúng không?”

Đứa bé còn nhỏ tuổi dễ dàng quên đi vài chuyện, một khi được nhắc nhở mới nhớ đến, sau đó dùng sức gật đầu.

Tần Phong nói: “Vậy các con đi chơi đi. Chơi với người khác cũng không sao, không cần hỏi bố. Đừng chơi đến mức quên giờ về nhà là được.”

Miểu Miểu lắc lắc đầu nhỏ, hai dây lưng trên mũ hổ cũng di chuyển theo động tác, đánh lên mặt cậu bé mấy cái, cậu bé bèn lấy tay đẩy đẩy ra.

Tần Phong kéo Miểu Miểu qua, buộc dây lưng lên.

Hai vợ chồng bà cụ và ông cụ Tần đưa mắt nhìn nhau, đứa bé này đúng là có vài nét giống với bố của nó.

Tần Phong sửa lại mũ cho tiểu hòa thượng và nói: “Đợi ngày khác bố đi vào trong tỉnh mua cho con cái mũ con khỉ.”

Bà cụ ngay tức khắc không nhịn được mà nói: “Muốn cái gì mà mua.”

Đứa con trai này đúng là lười quá mà.

Có thể sử dụng tiền giải quyết thì tuyệt đối không muốn dùng tay.

“Lát nữa mẹ sẽ đi mua mấy cuộn len làm cho bọn nó mỗi đứa một cái, dệt thêm hai áo lông nữa.”

Cố Nhị ngước đầu lên hỏi: “Vậy còn bọn con?”

Bà cụ Châu cảm thấy kỳ lạ: “Đương nhiên là có chứ.” Nhìn sang Miểu Miểu mới bừng tỉnh hiểu ra: “Các con và Miểu Miểu đều giống nhau, đều là con của chú Tần, sao có thể chỉ mua cho Miểu Miểu được?”

Cố Nhị hơi hé miệng, rất muốn giải thích rằng bọn họ không giống Miểu Miểu, Miểu Miểu là con trai ruột của chú Tần.

Nhưng lời đến bên miệng không biết phải thốt ra như thế nào.

Tần Phong nhìn gương mặt của đứa nhỏ, nói: “Đừng suy nghĩ vớ vẩn. Mặc dù trước kia chú không nghĩ sẽ nhận nuôi các con nhưng nếu các con đã ở trên sổ hộ khẩu của chú thì chính là con trai của chú. Dù không mua quần áo hàng hiệu nhưng loại đồ như áo lông thì chú vẫn còn có khả năng để mua.”

Ông cụ Tần không nhịn được nói: “Con còn biết bản thân mình đáng mấy cân mấy lượng cơ đấy.”

Tần Phong đứng dậy chạy lấy người, đi tới cửa nhớ đến hai đứa con trai lớn vẫn chưa làm bài tập: “Mẹ, đợi hai đứa làm xong bài tập ở trên trường rồi mới cho đi ra ngoài chơi.”

Cả hai không hẹn mà cùng nói: “Bọn con biết rồi.”

“Biết cái rắm!” Tần Phong liếc hai cậu một cái, làm như anh chưa từng là con nít không bằng.

Đứa con lớn như vậy có thể thành thành thật thật được mười phút là đã tốt lắm rồi.