Người đàn ông được gọi là Nhị Gia sau khi nhìn thấy cô gái dùng chiêu này, lập tức mở cửa xe bước xuống xe.
Đó là cầm nã thủ của cô, mỗi lần cô ra ngoài đánh nhau đều dùng chiêu này.
"Nhị gia!" Người đàn ông ngồi ở ghế lái phụ cũng đi xuống, giữ chặt bả vai bạn tốt.
“Buông ra!" Anh muốn đi qua hỏi ai dạy cho cô gái kia chiêu này!
"Nhị gia, tôi biết bây giờ cậu vẫn chưa chịu chấp nhận hiện thực, nhưng cậu không thể nhìn thấy người có hơi giống cô ấy hoặc là những manh mối có liên quan đến chuyện kia của cô ấy thì không quan tâm bất kì chuyện gì khác, cậu cũng thấy rõ ràng, đó chỉ là một cô gái bình thường, cầm nã thủ tôi biết cậu biết, những người từng tham gia quân ngũ đều biết, có lẽ cô gái ấy cũng có người thân từng tham gia quân ngũ thì sao? Cậu nhìn cho rõ đi, đấy không phải cô ấy, là chúng ta đã tận tay hỏa táng cô ấy, Nhị gia anh bình tĩnh lại chút đi!"
Hỏa táng......
Người đàn ông nhắm mắt lại, trong đầu anh cô vẫn là dáng vẻ hoạt bát ngây thơ đi khắp nơi gây họa, chỉ chớp mắt thi thể đã biến thành bốn năm phần...
Lại mở mắt ra, cô gái phía trước đang đạp người kia cực kì có sức sống.
Đúng là có phong cách của cô, cũng không phải là cô.
Người đàn ông lại khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh, mở cửa trở lại trên xe, bạn tốt đi theo anh cũng thở phào nhẹ nhõm theo lên xe.
Người đàn ông mím chặt khóe miệng, cách cửa sổ nhìn cô gái tràn đầy sức sống bên ngoài.
Nếu như cô còn ở đây, cũng sẽ được hưởng thụ tuổi xuân rực rỡ như cô gái kia, tùy ý phát huy cá tính của cô.
"Quay về nơi đóng quân." Người đàn ông nhìn cô gái ngoài cửa sổ lần cuối, nhắm mắt lại xóa đi hình ảnh xinh đẹp hiện lên trong đầu.
Thế giới này sẽ không bao giờ có cô thứ hai, cô là độc nhất vô nhị.
Trần Manh không biết mình đã bị người ta nhìn, cô còn đang trút giận lên ba Tiểu Lan.
"Tôi cho ông nói xấu này, tôi cho ông lợi hại này, tôi cho ông đổ oan tôi này, ông không phải rất giỏi sao? Ông đứng lên đi, đứng lên cùng một đấu một với tôi đi!" Cô vừa nói vừa đạp: "Mọi người ơi, không phải tôi làm việc ác, là ông ta đổ oan cho tôi trộm đồ trước, đội trưởng, chú làm chứng cho tôi, tôi có trộm không?"
Đội trưởng đi theo cũng bị đeo gông vào cổ, mồ hôi lạnh toát đầy đầu.
Ông ấy ngàn lần không ngờ rằng Lưu Manh bình thường không nói một lời khi nổi giận lại dọa người như vậy, chỉ có thể cố gắng duy trì hòa giải vô nguyên tắc.
"Lưu Manh là bị đổ oan, hai chị em này chỉ là có chút hiểu lầm, tất cả mọi người là người thân, chỉ là hiểu lầm, là hiểu lầm !"
"Mọi người nghe cho kĩ đây, tôi là người bị đổ oan, tôi không có trộm đồ! Ta vốn là một cô gái hiền lành --" Thân thể này nguyên chủ vốn là người hiền lành, cô cũng không tính đang nói dối.
"Người hiền lành cũng không thể chịu đựng nổi khi người ác ép bức! Nếu không phải cả nhà này khinh người quá đáng, hủy danh dự của tôi, tôi cũng không đến mức biến thành như người bây giờ!"
Trần Manh nói xong nhấc chân lại đạp vài cái, mẹ Tiểu Lan nhào tới quỳ xuống trước mặt cô.
"Đừng đạp nữa! Còn đạp thì nhà chúng tôi sẽ đứt gốc rễ mất!"
Trần Manh đạt được mục đích thì thu chân lại, muốn gây chuyện thì phải làm lớn chuyện lên như bây giờ.
"Sau này các người cách tôi xa ra một chút, còn dám đổ oan cho tôi như vậy hoặc là cho gϊếŧ chết tôi đừng để cho tôi còn sống, chỉ cần tôi còn sống thì sẽ đấu với mấy người đến cùng!"
Lời này như đang nói hết lên nỗi lòng đè nén trong lòng Trần Manh.
Từ hôm nay trở đi, ai chọc cô thì cô sẽ đấu với người đó đến cùng!
Ba Tiểu Lan được mẹ Tiểu Lan đỡ dậy, cảm giác giữa hai chân đau rát, thậm chí có loại ảo giác trứng như sắp vỡ hết......
Trận chiến đầu tiên sau khi cô sống lại đã toàn thắng, Trần Manh phủi phủi tay ánh mắt vô tình nhìn về phía trước, đột nhiên sửng sốt.
Chiếc xe Jeep màu xanh lá cây đã đi xa, nhưng vẫn có thể nhìn thấy biển số xe màu trắng.
Quân V-530......
Trần Manh cho rằng mình nhìn lầm, biển số xe này không phải của đơn vị ông xã cặn bã vô tình của cô sao?
Tại sao lại ấn tượng với biển số xe này như vậy?
Bởi vì lúc trước Trần Manh nhìn thấy chiếc xe này cực kì vui vẻ, bởi vì biển số xe cấp cho sở nghiên cứu vừa vặn là sinh nhật của cô.