Trần Manh chạy ra ngoài đường, hắng giọng ra sức hô.
"Trời không có thiên lý người không có nhân tính, có người đổ oan tôi trộm đồ còn mắng chửi người! Còn có người quản hay không! Đến cả đội trưởng cũng thấy Tiểu Lan đổ oan cho tôi rồi!"
Người trong phòng đều hóa đá.
Đại chiêu này thật sự làm cho người ta...... Bất ngờ!
Trần Manh bất chấp tất cả muốn làm lớn mọi chuyện, ba mẹ Tiểu Lan bị cô chọc giận đến mức nổi trận lôi đình, vợ chồng Lưu lão ngũ bị dọa ngất xỉu, sao chuyện này càng xử lí càng lớn hơn vậy?
"Đồ cɧó ©áϊ, xem tôi có gϊếŧ chết nó không!" Ba Tiểu Lan cầm kéo lên rồi xông ra ngoài, mọi người vừa thấy không ổnvội vàng chạy theo ra ngoài.
Trần Manh ép khí xuống đan điền dùng sức hét lên thật xa.
Kiếp trước cô chính là giáo viên, giáo viên là ngựa thần?
Đứng ở trên bục giảng, giọng nói nhất định phải đảm bảo được rằng toàn bộ mọi người trong phòng học đều nghe được, gặp phải một học sinh cá biệt thì khi hô lên có thể làm cho người ta giật mình.
Trần Manh hét lên như vậy, mấy nhà xung quanh đều đi ra xem.
Cách đó không xa một chiếc xe treo biển số xe quân đội đang chuẩn bị rời đi, phía sau có một người đàn ông mặc quân trang đang ngồi, bên cạnh người đàn ông mặc quân trang là một người đàn ông mặc thường phục.
Người đàn ông nhắm hai mắt tựa hồ đang tự hỏi, trên khuôn mặt tuấn tú như được điêu khắc bằng đao phủ nhiễm màu giá lạnh.
Người đàn ông mặc quân trang liếc người đàn ông đang nhắm mắt dưỡng thần khuyên nhủ.
"Nhị gia, tôi đã bảo anh đừng tới đây, loại sơn thôn hẻo lánh này làm sao có thể có manh mối? Sao anh lại nghe gió mà ngỡ là mưa?”
Người đàn ông nhíu mày, tựa hồ ghét bỏ bạn tốt lắm mồm quá mức.
Nhưng vào lúc này giọng nói trong trẻo của Trần Manh truyền đến, người đàn ông mở mắt nhìn về phía Trần Manh.
Trần Manh không biết có người nhìn mình, cô đang dùng mọi sức lực của mình để hét lên.
“Đi ngang qua không nên bỏ qua! Án oan được tạo thành như thế nào? Màn trình diễn ở cấp bậc sách giáo khoa ngay trước mắt rồi! Mau tới xem người chú vô lương tâm đổ oan cháu gái cùng họ đi! Đây là không có đạo đức, là đánh mất nhân tính rồi!”
Trần Manh hét lên hai tiếng cảm thấy không đúng lắm.
Cô còn chưa thoát khỏi thân phận thanh niên trí thức của kiếp trước, kêu lên như vậy quá lịch sự người nông thôn nghekhông hiểu.
Vì thế đổi thành trắng trợn hơn.
“Chú đổ oan cho cháu gái mình trộm bông tai, không biết xấu hổ không biết xấu hổ!”
Cái này mọi người đều nghe hiểu, điều quan trọng cần nói ba lần!
Những lời lúc trước cô mắng chửi thì người khác nghe không hiểu, nhưng người đàn ông trong xe lại đột nhiên ngồi thẳnglưng, mắt sáng như đuốc nhìn cô gái phía trước.
Mà ngay cả người đàn ông đang nói chuyện oang oang trên xe kia cũng bị dọa má ơi một tiếng: "Trời ạ, gặp quỷ rồi, những từ ngữ này không phải là cô ấy năm đó mắng anh sao?"
Người đàn ông nhắm mắt lại, mở ra đã là một khuôn mặt lạnh lùng.
Cô đã không còn nữa, đó chỉ là một cô gái nông thôn xa lạ.
Lúc này ba Tiểu Lan đã cầm kéo đi ra, người đàn ông mặc quân trang thấy tình huống diễn ra như vậy cũng muốn xuống xe giúp cô gái kia, nhưng cách xe tương đối xa, đi qua đó chắc chắn là không còn kịp nữa, ngay khi anh ấy đang sợ toát mồ hôi thay cho cô gái bên ngoài, cảnh tượng kinh người đã xảy ra.
Chỉ thấy cô gái kia quấn bím tóc quanh cổ hai vòng, đuôi tóc ngậm trong miệng, nghiêng người tránh thoát chân trái ba Tiểu Lan đang bước về phía trước, chân phải theo sát gót chân trái ba Tiểu Lan, hai tay giữ chặt cánh tay ba Tiểu Lan, dùng sức đẩy về phía trước, ba Tiểu Lan bị cô đẩy ngã!
Ngay sau đó Trần Manh đi lên đá một cước vào đũng quần người ta, người xung quanh cũng không nghĩ tới động tác của cô lại nhanh như vậy, cũng không hiểu cô làm sao đánh ngã được người ta, chỉ thấy ba Tiểu Lan nằm trên mặt đất ôm đũng quần lăn lộn.
Những người trong thôn này không rõ một cô gái như thế nào có sức lực lớn như vậy đánh ngã được một người, thế nhưng hai người trong xe lại nhìn rõ toàn bộ, nhất là người đàn ngồi sau, hai tay nắm chặt đến mức móng tay trắng bệch.
Người đàn ông mặc quân trang lại càng trừng to mắt.
“Cầm nã thủ?”
***擒拿手 Cầm nã thủ: Là môn võ chánh tông của phái Võ Ðang, Cầm Nã Thủ dùng để cận chiến, khi kẻ địch kề sát bên mình.
Đây không phải là tuyệt chiêu của người kia sao? Nhưng người đó, không phải...... Đã hỏa táng rồi sao?!