Chương 7: Làm người phải tàn nhẫn làm việc phải chắc chắn

"Ông nói con gái ông không còn tóc nữa thì không còn mặt mũi nào để kết hôn, vậy cô ta nói xấu tôi trộm đồ khiến cho tôi không còn thể diện, tôi về sau sẽ sống như thế nào? Tóc không có thì còn có thể dài ra, thể diện không còn thì phải làm sao? Các người không phải muốn làm lớn chuyện sao, lập tức báo cảnh sát! Tôi dù có cá chết lưới rách thì cùng phải để lại tiếng tốt trên đời này, nào, báo cảnh sát đi!”

Thật ra chút chuyện nhỏ này dù cảnh sát tới cũng chỉ là phê bình giáo dục coi như xong việc, Trần Manh chỉ là hù dọa người, cô học tâm lý học chơi đùa mấy người chưa trải qua sự đời còn không dễ sao.

Kiếp trước vì cô mà con gái bị người ta nói xấu sau đó còn bị người ta ức hϊếp không ngẩng đầu lên được, Trần Manh biết rõ tầm quan trọng của danh dự, cố gắng hết sức bảo vệ sự trong sạch của mình!

Nghe thấy cô nói những lời này, khuôn mặt của mọi người đều ngưng trọng.

Người nhà Tiểu Lan hoàn toàn không rõ vì sao Trần Manh đột nhiên biến thành người khác như vậy, nói chuyện có lý, có thể đánh có thể nói chuyện, người nhà bọn họ hoàn toàn đuối lý!

"Manh Manh cô nói chuyện này giờ phải làm sao?" đội trưởng Vương hỏi Trần Manh, giờ lại có cái nhìn khác về cô gái trước giờ đều sợ rụt rè không dám nói chuyện này.

“Thứ nhất, cả nhà này nhất định phải cam đoan, sau khi đi ra ngoài không được nói xấu tôi, chuyện trộm bông tai chuyện này chú cũng biết, chú phải làm chứng cho tôi!"

"Cái này được, không thành vấn đề." Đội trưởng Vương gật đầu, những cô gái chưa kết hôn đều phải có danh dự, chuyện này nói có lý.

“Thứ hai, xin lỗi tôi trước mặt mọi người!”

“Cô để cho chúng tôi người làm trưởng bối xin lỗi một tiểu bối như cô?” Mẹ Tiểu Lan không muốn làm.

Đến ngay cả ba mẹ hèn mọn của Trần Manh đều cảm thấy có hơi này kia Trương Lan Anh lại đây đẩy đẩy con gái: "Manh Manh, thôi đi, Tiểu Lan còn nhỏ không hiểu chuyện..."

“Bỏ qua! Không được.” Trần Manh nâng cao tone giọng:"Nuôi không dạy là lỗi của ba, nuôi dạy con gái ra cái này đức hạnh người làm cha mẹ không có trách nhiệm sao? Bây giờ bọn họ không có lòng hối cả lại còn muốn bao che tội lỗi, bắt buộc phải xin lỗi!”

Để trưởng bối xin lỗi vãn bối trong mắt người những nguời trọng sĩ diện trong thôn là sự trừng phạt tàn nhẫn nhất, đồng nghĩa với việc mất mặt.

Trần Manh hiểu được, chỉ có sau khi tự mình tát mặt mình thật đau rồi thì lần sau những người này mới không dám trêu chọc mình nữa, mềm lòng để lại đường sống thì hậu hoạn khôn lường.

Cô đã nhìn thấu nhân tính đáng ghê tởm, làm oan hồn nhiều năm như vậy cô ngộ ra một chân lý, làm người phải tàn nhẫn làm việc phải chắc chắn.

“Nếu không để Tiểu Lan xin lỗi coi như xong.” Mẹ Tiểu Lan muốn chuyện lớn hóa nhỏ.

“Xin lỗi nó cái con xx! Tôi nhổ vào! Hôm nay chúng tôi không xin lỗi, lão Ngũ nhà cậu không có con trai lại nuôi dạy một đứa dã chủng, cậu để cho nó báo cảnh sát, cậu có gan thì để cho nó báo cảnh sát, tố cáo chị em họ của mình thì nó đúng là đứa con gái ác độc, tôi xem sau khi nó tố cáo xong thì có bị người ta đâm chết ở trong thôn không, đồ chó má đãnể mặt mà không biết điều!” Ba của Tiểu Lan tức giận nói.

Ông ta hoành hành ở quê đã quen, lại luôn ức hϊếp cả nhà lão Ngũ, không có lỹ mà cũng có thể đến quấy rối bừa bãi.

Trước mắt Lưu lão ngũ tối sầm, chân mềm nhũn suýt chút nữa quỳ xuống trước mặt anh ông ấy.

Hoàn toàn đã quên giờ phút này nhà mình mới là bên có lý, người ta vừa doạ thì ông ấy đã sợ hãi.

Đội trưởng thấy náo loạn thành như vậy cũng sốt ruột theo, trong lòng oán giận Manh Manh quá đáng, đang yên đang lành nói cái gì mà xin lỗi, lần này lão tam nổi giận, nếu Manh Manh thật sự báo cảnh sát thì sau này ở trong thôn sẽ bị mọi người khinh thường, trong thôn này đều là người có quan hệ thân thích mà tư tưởng còn dừng ở quá khứ, có việc trong thôn giải quyết, để cho người ngoài xử lý sẽ bị đâm chết.

Trần Manh nheo mắt, không chút sợ hãi nhìn ba của Tiểu Lan.

"Xem ra ông là rượu mời không thích lại thích uống rượu phạt, tôi đã để cho các người một bậc thang để xuống mà các người lại ép tôi trở mặt?"

M”ột tiểu nha đầu, da mặt cô có thể dày bao nhiêu?”

"Được... chú, tôi cho chú mặt mũi rồi, đây là chú ép tôi đấy." Trần Manh đột nhiên co cẳng chạy ra ngoài, mọi người không biết cô muốn làm gì cũng đuổi theo ra bên ngoài.