Chương 5: Mày không đùa chị được đâu

Trong mắt Trần Manh không còn sự nhu nhược như ngày xưa nữa mà còn có thêm một thứ khiến người ta nhìn thấy đã cảm thấy sợ hãi.

Trình độ văn hóa của Tiểu Lan không cao không có cách nào miêu tả ánh mắt của Trần Manh, nhưng cô ta cảm giác đôi mắt này thật giống như sói đã sống lâu năm trên núi, đứngtừ xa nhìn lại không thể nhớ rõ được bất kì điều gì mà chỉ có thể nhớ rõ được đôi mắt của soi, quay về còn bị dọa đến phát sốt.

Nhìn vào ánh mắt Trần Manh lúc này cực kỳ giống với cảm giác lạnh sống lưng khi nhìn vào mắt soi, Tiểu Lan vốn không muốn nói chuyện về đôi bông tai nhưng lại không kiềm chế được nới ra miệng.

“Tự tôi giấu đi!” Cô ta chính là muốn trước khi kết hôn xem có thể kiếm được chút gì từ nhà chú Năm hay không.

Cho dù không thể, cũng có thể khiến cho Manh Manh gánh cái danh kẻ trộm mà cả đời này không thể ngẩng cao đầu mà sống được.

“Giấu ở đâu?!”

“Giày cưới của tôi, bỏ tấm lót giày ra sẽ thấy.”

Trần Manh buông cô ta ra, lạnh lùng nhìn Tiểu Lan.

"Tại sao cô lại muốn nói xấu tôi?" Những lời này không chỉ là hỏi Tiểu Lan, Trần Manh càng muốn hỏi người kiếp trước đã tính kế cô.

Đến khi chết cô cũng không rõ mình bị ai hại.

Cô luôn luôn làm việc thiện chưa từng hại qua bất luận kẻ nào, đối xử tử tế với người nhà ôn hòa đối đãi với bạn bè, học sinh cô dạy đều rất thích cô, nhưng ở sau lưng lại ẩn chứa âm mưu lớn như vậy, cô thật sự rất muốn hỏi vì sao!

“...”

Thấy Tiểu Lan không nói, khóe mắt Trần Manh liếc nhìn sang cây kéo ở trên giường, cô thuận tay chộp lấy rồi đi về phía Tiểu Lan, Tiểu Lan bị dọa hét lên một tiếng mẹ ơi muốn mở cửa chạy đi lại bị Trần Lan một cước đạp vào cửa, lưỡi kéo lạnh lẽo kia chạm vào tóc cô ta.

“Nói đi!”

Tiểu Lan sợ đến muốn tè ra quần: "Tôi ghen ghét vì cô đẹp hơn tôi, hôm trước người đàn ông của tôi tới đưa đồ còn khen cô, nói eo cô nhỏ..."

“Chỉ vì cái này?: Trần Manh cầm lấy bím tóc dài của Tiểu Lan, dùng kéo cắt đứt tóc của cô ta, Tiểu Lan để tóc hơn mười năm đột nhiên bị cắt thành tóc ngắn, cô ta thét chói tai một tiếng, đau lòng ngất đi.

Trần Manh ném tóc xuống đất, chỉ vào Tiểu Lan đang bất tỉnh.

"Từ hôm nay trở đi, ai mẹ nó cũng đừng chọc đến tôi, ai dám đổ oan lên đầu tôi thì tôi sẽ cho người đó phải đổ máu.”

Cái giá phải trả khi làm người tốt chính là mình bị chết oan mà con của mình cũng bị liên lụy, người ngoài đều nói cô là nữ ma đầu, bất luận cô có giải thích như thế nào cũng khôngthể tẩy ạch tội ác này.

Vậy từ giờ phút này trở đi, cô sẽ làm một ma đầu chân chính cho những người này xem!

Trần Manh mở cửa đi ra ngoài, ba mẹ Tiểu Lan xông tới.

“Cô đã làm gì Tiểu Lan rồi!?”

“Cô ta để đồ trong giày cưới để bôi nhọ tôi. Tôi cắt tóc cô ta rồi.”

“A1 Sao cô độc ác quá vậy! Em gái cô chỉ đùa với cô thôi, cô phải làm như vậy sao? Ngày mai nó sẽ kết hôn, cô bảo nó để tóc ngắn làm sao có mặt mũi gặp người khác được?" Mẹ Tiểu Lan gào lên.

“Đùa à?!”

Hai chữ này lại khiến cho trái tim Trần Manh đau đớn.

Những người đó khi ức hϊếp con cô cũng nói như vậy, đùa giỡn với kẻ ngốc, ha ha......

Trần Manh đạp một cước, vừa vặn đạp trúng bụng mẹ Tiểu Lan, ngay sau đó cầm kéo muốn đâm bà ta, ba Tiểu Lan thấy thế cũng xông tới muốn đẩy Trần Manh ra, bị Trần Manh quơ kéo đâm vào tay.

Trần Manh điên cuồng quơ kéo, ba mẹ Tiểu Lan đều bị thương, tuy rằng người nhà nông làm việc nhiều sức khoẻ tốt, nhưng sức lực có lớn hơn nữa cũng không sánh bằng sức mạnh oán phụ thật sự mà Trần Manh đã tích lũy hơn mười năm, trong lúc nhất thời mọi chuyện bắt đầu mất khống chế.

“Đang làm gì đây?”

"Mẹ ơi! Vương đội trưởng đó sao! Ông mau vào phân xử giúp chúng tôi đi, Manh Manh phát điên cầm kéo đâm người rồi!"