Chương 4: Nghẹn lâu sẽ dễ dàng bộc phát

Nỗi oan khuất đã nghẹn hơn mười năm trong ngày đầu tiên trùng sinh đã bộc phát!

Nghe được những người này nói mình như vậy, cuối cùng Trần Manh không thể nhịn được nữa, dưới tình huống mọi người không thể đoán trước được tiến lên túm lấy Tiểu Lan, hơi dùng sức kéo cô ta tới bên tường, hai tay lại hơi dùng sức bóp cổ Tiểu Lan!

Những động tác này thật sự là quá nhanh, nhanh đến mức khiến cho tất cả mọi người không kịp phản ứng!

“Tại sao phải lại đổ oan cho tôi!” Trần Manh gắt gao bóp cổ Tiểu Lan, mặt đỏ bừng bừng.

Kiếp trước cô là người có học thức cao, tính cách cởi mở hoạt bát đối nhân xử thế lúc nào cũng rất phóng khoáng, nhưng làm người lương thiện bay hơn mười năm thì tấm lòng không thể độ lượng được nữa.

Bay trên không trung nhìn những tên khốn kiếp kia an hϊếp con của mình, cô đã ảo tưởng vô số lần mình sẽ xử lý những tên khốn kiếp kia như vậy, người đã từng nghĩ nhiều đến mức muốn phát điên như cô thì những động tác bây giờ làm không chỉ nhanh mà còn tàn nhẫn.

Oán khí tích góp từng tí một hơn mười năm khiến sức lực của cô cực kì dọa người, Tiểu Lan căn bản nói không ra lời, cô ta cảm thấy mình có thể sắp bị bóp chết rồi.

Ba mẹ Tiểu Lan đã kịp phản ứng lại, bọn họ vội vàng muốn đi lên túm lấy Trần Manh, Trần Manh túm tóc Tiểu Lan lui về phía sau sau đó đi vào trong phòng.

Phòng ngủ ở nông thôn và nhà ở bên ngoài nối liền với nhau, sau khi Trần Manh đi vào nhà trong trở tay siết cổ Tiểu Lan, ánh mắt hung ác nhìn ba mẹ Tiểu Lan.

“Không ai được tới đây! Các người tới đây tôi sẽ gϊếŧ chết cô ta!”

Ba mẹ Tiểu Lan nhìn mặt con gái như vậy sợ cô gϊếŧ người, vội vàng cầu xin.

“Manh Manh, có chuyện gì từ từ nói!”

Ngay cả ba mẹ Trần Manh cũng không nghĩ tới con gái luôn luôn hiền lành lại bạo lực như thế, bị dọa choáng váng vài giây sau mới phục hồi lại tinh thần.

“Manh Manh, con làm gì vậy, có chuyện gì từ từ nói, mau thả Tiểu Lan ra!”

“Từ từ nói! Tôi mẹ nó nói một lần lại một lần, các người có ai nghe lọt tai? Không phải tôi làm thì không phải tôi làm! Còn muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa!”

Cảm xúc bây giờ của Trần Manh đang chịu ảnh hưởng của kiếp trước, rít gào đến mức haimắt đỏ lên, cô không hề thả lỏng lực tay, vì sốt cao nên đầu óc luôn trong trạng thái mơ mơ màng màng giờ đầu cô chỉ còn nghĩ đến những oán thù của kiếp trước.

"Haizz, Manh Manh con mau thả Tiểu Lan ra đi, hai ngươi là bạn chơi với nhau từ thời còn mặc quần thủng đáy mà!" Trương Lan Anh nhìn con gái giống như bị ác quỷ nhập mà sợ đến mức rơi nước mắt.

Quần thủng đáy...... Trần Manh nghĩ tới con gái của mình, tính ra giờ Tiểu Nặc Nặc còn nhỏ chính là khoảng thời gian còn đang mặc quần thủng đáy, khó khăn lắm cô mới sống lại nếu như phạm tội bị bắt thì con gái cô càng đáng thương hơn, nghĩ đến đây lý trí bị mất đi do sốt cao đã khôi phục lại một chút, cô biết lúc này bản thân mình buông ra chắc chắn sẽ không có kết cục tốt, nên bị đổ oan thì vẫn sẽ bị đổ oan.

Chịu đủ oan khuất từ kiếp trước, cô không bao giờ muốn sống cuộc sống như vậy nữa!

Nghĩ vậy, sức tay Trần Manh hơi thả lỏng làm cho Tiểu Lan không đau khổ như vậy nữa, nhưng vẫn bóp cổ cô ta, nói với người bên ngoài.

“Tất cả lui ra bên ngoài đi, tôi có lời muốn hỏi cô ta!”

“Không được, nếu cô bóp chết Tiểu Lan thì sao?” Mẹ Tiểu Lan không đồng ý.

"Người ở chỗ tôi, các người không có quyền lựa chọn, đi ra ngoài!"

Mọi người sợ cô thật sự làm ra chuyện quá khích bèn nhanh chóng đi ra ngoài, Trần Manh đóng cửa chốt then cài, xoay người nhìn Tiểu Lan.

Trong trí nhớ còn sót lại của nguyên chủ, Tiểu Lan này đã ức hϊếp Lưu Manh không ít lần, nhưng Tiểu Lan này có cái miệng ngọt, sau lưng ức hϊếp Lưu Manh còn trước mặt lại khóc với người ngoài là Lưu Manh không tốt, tính cách nguyên chủ quá nhu nhược miệng lại nguđần không biết cách nói chuyện, tất cả mọi người đều tin tưởng Tiểu Lan.

"Manh Manh, cô muốn làm gì..." Tiểu Lan sợ hãi lui về phía sau, cô ta phát hiện Manh Manh giống như đã thay đổi thành một người khác.

“Đến đây, nhìn vào mắt tôi, nói cho tôi biết bông tai của cô rốt cuộc là ai lấy?”

Tiểu Lan kinh ngạc nhìn về phía Trần Manh có cảm thấy đôi mắt thâm thúy của cô như là một đầm sâu không thấy đáy......