Chương 3: Nỗi oan khuất của cô không ai hiểu

"Đứa nhỏ này hét cái gì mà hét lại không nói là con, đây không phải cùng tên với con thôi sao?"

Trần Manh nắm chặt hai tay, cô đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.

Không phải trùng tên.

Hung thủ "Trần Manh bị nhân dân cả nước phỉ nhổ chính là cô của kiếp trước.

Nhưng cô thật sự không gϊếŧ người, chính cô cũng không biết tại sao lại biến thành như vậy.

Chẳng qua cô chỉ ra ngoài mua nguyên liệu làm bánh cho con gái thì bị người ta đánh ngất xỉu, tỉnh lại đã nằm ở vùng ngoại ô, trong tay cầm một con dao gọt hoa quả, bên cạnh có một đứa bé cả người đầy máu nằm bên cạnh......

Trên con đao có dấu vân tay của cô, tất cả mọi người đều nói là cô kẻ gϊếŧ người, cô liều mạng giải thích cũng không ai tin, ngay cả người chồng cô yêu cũng chỉ bỏ lại một câu sẽ dẫn cô ra ngoài rồi không còn tung tích gì nữa.

Sau đó cô mượn cơ hội bị bệnh được bảo lãnh về nhà, muốn yêu cầu chồng giúp đỡ, còn chưa thấy chồng đã bị đánh ngất xỉu, lúc tỉnh lại, đã nằm trên đường ray xe lửa, còn chưa kịpđứng lên đã bị đâm chết.

Ai có thể nghe tiếng lòng của cô, ai có thể hiểu rõ nỗi oan khuất của cô!

Hai tay Trần Manh nắm chặt lại, hai mắt trở nên đỏ ngầu, cô gầm lên oan khuất của mình với đôi vợ chồng này chỉ là bản năng, nhưng không ai nghe hiểu.

Trương Lan Anh đẩy Lưu Lai Quan: "Ba nó, Manh Manh có phải khiến người ta ăn hϊếp nhiều quá nên ngốc luôn rồi không?"

Lưu Lai Quan cũng cảm thấy phản ứng của con gái có phần kỳ quái, lúc hai người đang đứng đó dò xét, chó trong sân sửa lên vài tiếng, có người đến.

Một đôi vợ chồng trung niên dẫn theo một cô gái xấp xỉ tuổi Trần Manh đi vào, những người này đang nổi giận đùng đùng, chỉ có cô gái trông giống như khỉ kia lại lộ ra biểu cảm vui sướиɠ khi người gặp họa.

“Lão Ngũ, hôm nay mấy người nhất định phải giải thích rõ ràng cho chúng tôi, Manh Manhnhà các người trộm đôi bông tai bằng vàng dùng để kết hôn của Tiểu Lan, nếu hôm nay nó không lấy ra, tôi sẽ phóng hoả đốt nhà mấy người!” Người đàn ông trung niên kêu gào.

"Tam ca, Manh Manh nhà chúng em thành thật như vậy, sao có thể lấy bông tai của Tiểu Lan nhà anh được?" Lưu Lai Quan phản bác.

"Tiểu Lan đã nói rồi, hai đứa cùng đi đến nhà tắm công cộng trên trấn, Tiểu Lan để cho Manh Manh nhà mấy người cầm hộ một lát, quay lại thì lại nói không thấy nữa, ngày mai làđến ngày kết hôn rồi không có bông tai vàng thì làm sao? Chú bảo nhà chồng của Tiểu Lan sẽ coi chúng tôi thành cái dạng gì, hôm nay mấy người phải giải quyết cho chúng tôi, hoặc là đền tiền, hoặc là đền đồ, không lấy ra thì chúng tôi sẽ đốt nhà của mấy người!”

“Manh Manh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Lưu Lai Quan quay đầu hỏi Trần Manh.

“Con không lấy.” Kí ức của nguyên chủ trong đầu Trần Manh không nhiều lắm, nhưng trong tiềm thức Trần Manh lại cảm giác được nguyên chủ không trộm.

Kiếp trước Trần Manh ở nước ngoài học tâm lý học, dùng góc độ tâm lý học nhìn cô dâu tương lai tên Tiểu Lan lúc này khóe miệng mang theo nụ cười trào phúng đắc ý, đây không phải là phản ứng nên có sau khi bị mất đồ.

“Mày nói không phải mày lấy thì không phải mày lấy? Tiểu Lan nói là mày thì chính là mày!Đồ tuyệt hậu nhà mày, đáng đời đẻ ra một đứa tay chân không sạch sẽ như vậy, ông trời cũng nhìn nổi nữa mới phạt nhà mấy người không có con trai.”

Mẹ Tiểu Lan đắc ý nói, vì bà ta có cả nếp cả tẻ, nhà lão Ngũ chỉ có một đứa con gái còn là một đứa con gái chảnh choẹ đáng ghét, bây giờ đứa đáng ghét này "Trộm" đồ cưới của con gái mình, bà ta càng cảm thấy phước báu của mình cao hơn một bậc.

Mà những lời này, lại như đâm trúng tim Trần Manh.

Cô nói không phải cô gϊếŧ thì không phải cô gϊếŧ? Trong tay cô có dao, chính là cô! Loại phụnữ tội ác tày trời như cô, đáng đời sinh ra một đứa ngốc! Đây là ông trời trừng phạt cái tên đại ma đầu ác độc như cô!

Lời nói của mẹ Tiểu Lan trùng khớp với những lời nói xấu cô là hung thủ ở kiếp trước, Trần Manh không thể nhịn được nữa.