Chương 15: Chúc ông thượng lộ thuận buồm xuôi gió~

Lưu lão Ngũ mượn xe ba bánh trở về, tính toán Trương Lan Anh đã làm xong việc, vào nhà đi thẳng đến phòng Trần Manh, đã nhìn thấy trên mặt đất có một cái bao tải lớn, miệng túi dùng dây thừng buộc chặt, bên cạnh còn có một cái bát vỡ.

"Làm chút chuyện cũng làm không xong, uổng phí mất một cái chén trong nhà -- mẹ nó, người đâu rồi?"

Lưu lão Ngũ không tìm thấy Trương Lan Anh, chỉ thấy cửa gỗ WC trong sân bị đóng sập lại, ông ấy thấp giọng nguyền rủa.

"Con lừa lười mài phân đái nhiều, thời khắc mấu chốt lại tuột xích...... Quên đi, tôi tự mình đưa qua."

Lưu lão Ngũ vác bao tải trên mặt đất lên, ném lên xe đẩy nhỏ, hét về phía WC.

"Mẹ nó, tôi đưa người qua trước, lát nữa bà hâm nóng cơm cho tôi!"

"Ừ!" Trong WC truyền đến tiếng hừ hừ che miệng, Lưu lão Ngũ đẩy xe đi.

Trần Manh từ trong WC đi ra, nhìn bóng lưng ông ấy đi xa nhếch khóe miệng.

"Thuận buồm xuôi gió."

Đưa mắt nhìn đôi vợ chồng trộm gà không được còn mất nắm gạo rời đi, Trần Manh bắt đầu nhảy chân sáo vào nhà.

Nhà này nghèo rớt mồng tơi ngay cả đồ dùng trong nhà cũng không có, chỉ có một cái tủ rách đã khóa, Trần Manh không tìm thấy chìa khóa, dưới tình thế cấp bách bèn cầm dao phay lên chém.

Đập khóa mất chút thời gian, nhưng đã mở ra.

Trong ngăn tủ có sổ hộ khẩu và chứng minh thư, Trần Manh cầm sổ hộ khẩu và chứng minh thư của cô, lại ném chứng minh thư của hai vợ chồng Lưu lão Ngũ vào trong bếp thiêu hủy, như vậy bọn họ làm lại chứng minh thư cũng cần một chút thời gian, thời gian đó đủ để cô chạy trốn.

Trong tủ chỉ có hơn mười đồng, Trần Manh tiếp tục lục lọi. Không phải nói lấy của đồ tể người ta 1500 tiền bán mình sao, sao lại không tìm thấy?

Mắt thấy thời gian đã trôi qua 5 phút, thời gian còn đẻ lâu nữa sẽ không dễ chạy trốn, Trần Manh dùng chuyên ngành của mình phân tích hai vợ chồng này.

Phân tích từ góc độ tâm lý học, vợ chồng nhà ho Lưu bán con gái đổi tiền tham lam ích kỷ lại ức hiệp người thiện sợ sệt người ác, người như vậy bình thường luôn thiếu cảm giác an toàn, người không có cảm giác an toàn sẽ lựa chọn gần giường để giấu tiền, nông thôn không có giường đó chính là sập.

Trần Manh đi tới trước sập xốc chiếu lên, không có.

khom lưng nhìn thấy dưới sập có một cái lỗ hình chữ nhật, cái lỗ bị một miếng gỗ che kín, Trần Manh mở ra, dùng tay sờ soạng một vòng ở bên trong thì sờ được một đôi giày thối.

Chẳng lẽ làm oan hồn nhiều năm chuyên ngành đã không còn như xưa? Trần Manh không cam lòng thò tay vào, lần này có thu hoạch.

Trong mỗi đôi giày đều giấu tiền, có 50 cũng có 100 đều là tờ tiền lớn.

Kiến thức là sức mạnh!

Tuy rằng đây là tiền có mùi, nhưng người muốn chạy trốn cũng không quản được nhiều như vậy, Trần Manh cất tiền trong túi lại thấy trong lỗ dưới sâpk còn giấu một bình dầu đậu nành.

Rửa tay tìm một cái túi vải khoác lên người, khi sắp ra khỏi cửa ánh mắt liếc đến bánh ngô trên bếp lò, cô lại dừng lại.

Chạy trốn thì cần lương khô, không có thể lực chuyện gì cũng không làm được, bánh ngô có hai đĩa, Trần Manh vừa ăn một đĩa cuối cùng trong đó, đĩa còn lại hình dạng không giống nhau lắm nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, cũng lấy đi

Ra cửa lại gặp được người hàng xóm mà Trần Manh đã không có ký ức của nguyên chủ nữa, lại quen thuộc chào hỏi, "Ăn chưa?"

Câu chào hỏi này ở trong bất cứ trường hợp nào cũng đều thích hợp, quả nhiên người này nhiệt tình trả lời.

"Còn chưa ăn, Manh Manh, cô muốn đi đâu vậy?"

"Đi ra bờ sông giặt quần áo, tôi sốt có hơi chóng mặt, đi đến đó như thế nào?"

Người hàng xóm hồ nghi nhìn Trần Manh, nhưng vẫn chỉ cho cô một phương hướng, Trần Manh nói tiếng cảm ơn mang theo túi chạy về phía bên kia.

Người hàng xóm nhìn bóng lưng của cô lắc đầu, lẩm bẩm: "Đứa nhỏ này không phải là bị sốt đến choáng váng rồi chứ... con đường đã ở gần 20 năm mà cũng không nhớ rõ?"