Chương 12: Đã đến Lúc thể hiện kỹ năng thực sự

Trần Manh nhìn thấy cả cuộc đời bi thảm của nguyên chủ Lưu Manh ở trong mơ, cô gái 19 tuổi này phải nhận quá nhiều sự đau khổ ở cái tuổi mà cô ấy không nên phải chịu này.

Giấc mơ bắt đầu từ khi Lưu Manh 3 tuổi, Lưu Manh 3 tuổi mặc váy hoa nhí xinh đẹp đứng ở công viên trong thành phố chơi đột nhiên bị ôm đi, chờ cô ấy mở mắt ra cũng đã bị đưa tới thôn của nhà họ Lưu, trở thành con của Lưu lão ngũ.

Vợ chồng Lưu lão Ngũ không sinh được con, lại không có tiền mua con, nên đã nghĩ biện pháp vào thành trộm một đứa bé mang về, sau đó ác mộng của đứa bé này bắt đầu.

Đôi vợ chồng này đối xử với người ngoài nhu nhược, đối với đứa nhỏ này lại cực kỳ hà khắc, mới mấy tuổi đã phải học làm việc nhà nông, cho gà ăn gieo trồng nhặt đậu, lớn hơn một chút sẽ phải giặt quần áo nấu cơm làm việc nhà nông, bị đánh chửi đều là chuyện thường.

Bản thân Trần Manh cũng là người có con gái, nhìn thấy đứa nhỏ nhỏ như vậy đã bị ngược thật sự rất khổ sở, nhưng những chuyện khổ sở hơn còn ở phía sau.

Người mẹ nuôi này của Lưu Manh gần đây nghe người ta nói có chỗ bán bí kíp gia truyền, ăn xong chắc chắn sẽ sinh được con trai, chỉ là giá cả có hơi đắt, lại vào lúc này Vương đồ tể độc thân trong thôn tới cửa cầu hôn, nói chỉ cần gả Lưu Manh cho hắn ta thì sẽ cho 1500 tệ tiền sính lễ, mẹ nuôi vì tiền mà đồng ý!

Khuôn mặt tên đồ tể kia ở trong mơ nhìn rất rõ ràng, không có 59 cũng có 60, đầu hói một mảng còn răng hô, nghe nói còn có bệnh thần kinh mỗi lần phát bệnh hết nói mê sảng xong lại đánh người, gia cảnh giàu có nhưng vẫn không có cô gái nào chịu gả cho hắn ta, hắn ta cũng không biết từ chỗ nào nghe được tin Trương Lan Anh đang vay tiền khắp nơi, bèn tìm tới cửa cầu hôn.

Chuyện này người trong thôn còn không biết, Lưu Manh cũng là ngày mà tên đồ tể đưa tiền đến, ghé vào dưới cửa sổ nghe được, sau khi nghe xong lấy hết can đảm nhảy sông vốn định chết, lại được người ta cứu lên đưa về nhà.

Mọi người chỉ cho rằng cô ấy giặt quần áo rơi xuống nước, lại không nghĩ rằng đứa nhỏ này đã tuyệt vọng với thế giới mới một lòng muốn chết, bị sốt vài ngày lại không có niềm tin vào sự sống, lúc này Trần Manh mới xuyên vào.

Giấc mơ này rất dài, Trần Manh xem mà bị cảm động lây, đau lòng cho nguyên chủ của cơ thể này.

Kiếp trước cô cũng được người ta thu dưỡng, có thể hiểu được cảm giác ăn nhờ ở đậu, tuy rằng kiếp trước ba mẹ nuôi cũng không ngược đãi mình giống như Lưu lão Ngũ, nhưng Trần Manh lại không lúc nào không cảm nhận được sư xa lánh từ bên ngoài, khi người một nhà vui vẻ hòa thuận cô chính là người ngoài.

Lưu Manh chắc chắn là không còn luyến tiếc sự sống nữa lại tuyệt vọng đến cực điểm mới lựa chọn cách tự sát, cô ấy dùng hết tất cả sự cố gắng của mình muốn hòa nhập vào gia đình này, liều mạng làm việc muốn có được tình yêu của ba mẹ, nhưng thứ mà cô ấy đợi được chỉ là sự tuyệt vọng.

Cô gái không được đi học này nghĩ rằng cách cuối cùng để chống lại số phận là kết thúc cuộc sống của mình.

Khi Trần Manh tỉnh lại, chiếc gối đã bị nước mắt làm ướt.

Trong mơ hình ảnh Lưu Manh tuyệt vọng quanh quẩn trong lòng, nhưng trong đầu không còn bất kỳ ký ức nào về nguyên chủ nữa.

Đứa nhỏ kia dùng hết sức lực cuối cùng kể cho cô nghe cảnh ngộ của mình rồi rời đi, cơ thể này đã hoàn toàn thuộc về Trần Manh, Trần Manh lau nước mắt, chắp tay trước ngực mặc niệm trong lòng:

Em gái Lưu Manh, tâm tình của em chị đã biết, quen biết em bằng cách này là điều mà chị không hề muốn, chị cũng không thể làm gì cho em, chỉ có thể làm được hai chuyện cho em.

Thay thế em sống thật tốt mỗi ngày trong suốt quãng đời còn lại.

Ức hϊếp lại ba mẹ cặn bã của em, chị sẽ khiến bọn họ phải trả giá đắt.

Mong cho em ra đi thanh thản, mong cho em kiếp sau được đầu thai đến một gia đình tốt hơn, mong em kiếp sau không còn bị tổn thương nữa, mỗi một điều tốt em làm đều có thể được báo đáp.

Trần Manh mở mắt ra, cô nói nói được làm được, nếu đã đồng ý với nguyên chủ chuyện giúp cô ấy báo thù tuyệt sẽ không buông tha cho cặp ba mẹ buôn người tàn nhẫn này.

Đã đến lúc thể hiên kỹ năng thật !