Chương 11: Không Phải Ngẫu Nhiên Mà Là Tất Nhiên

Trần Manh không chịu bỏ qua cho ba mẹ Tiểu Lan chỉ có thể khom lưng nhẫn nhục nói xin lỗi, khuôn mặt xám xịt mang theo cơn đau đớn như vỡ trứng rời đi.

Đội trưởng Vương nhìn ba mẹ Trần Manh muốn nói lại thôi, cuối cùng nói một câu: "Được rồi, nhà các anh cũng phải có người đứng ra quản lí gia đình rồi sao, Manh Manh thật giỏi."

Đám người đi cả rồi, ba mẹ Lưu Manh cũng không khen ngợi cô càng không cảm thấy vui sướиɠ vì câu nói biết quản lí gia đình kia, hai người bọn họ bây giờ rất sợ sau này lão tam sẽ trả thù, hai vợ chồng trốn ở trong phòng nói nhỏ bàn bạc.

Trần Manh lười quản đôi vợ chồng quỳ lâu đỡ cũng đỡ dậy không nổi này, cô đứng ở trong sân nhìn về phương xa, trong đầu đang nghĩ làm thế nào mới có thể trở về thăm con gái làm thế nào mới có thể mang con gái đi.

Cô vừa hỏi người mẹ kia, biết thôn nhỏ này cách tỉnh thành hơn 300 km, lái xe mấy tiếng là đến.

Nơi này không có xe, muốn đi tỉnh thành phải ngồi xe ngựa một giờ vào huyện, sau đó lại chuyển sang đi xe lửa.

Cô chỉ cách con mình có mấy giờ, nhưng Trần Manh lại có một chuyện rất buồn bực.

Cơ thể này không phải của cô, cô cũng không có tình cảm gì với cặp ba mẹ hà tiện nhu nhược này, nhất là biểu hiện bắt nạt kẻ yếu của ba mẹ tiện nghi vừa rồi càng khiến Trần Manh khinh thường gọi bọn họ một tiếng ba mẹ.

Nhưng một sự thật không thể chối cãi là bây giờ cô phải gánh vác trọng trách của cơ thể này vì trọng sinh, điều này đối với cặp ba mẹ hà tiện không biết con gái đã thay đổi vỏ bọc, chuyện chim cưu chiếm tổ chim khách cho dù không phải do ý thức chủ quan của cô tạo thành, nhưng lại hình thành kết quả khách quan hiện tại.

Trần Manh nghĩ mình đã làm oan hồn nhớ nhung con gái nhiều năm như vậy thì cảm thấy chiếm thân thể người ta mà bỏ lại ba mẹ người ta thấy thế nào cũng không được, không có tình nghĩa với nguyên chủ.

Trần Manh tuy là thạc sĩ du học trở về, nhưng trong lòng lại có vài phần hiệp nghĩa, điều này cũng có liên quan đến hoàn cảnh sống kiếp trước của cô.

Cô lớn lên dưới cái gốc Hoàng Thành, khi đó giữa các ngõ nhỏ tứ hợp viện đều tồn tại tiểu giang hồ, Trần Manh từ nhỏ tính cách cởi mở làm người trượng nghĩa, lại còn là vua trẻ con dẫn đầu quấy rối, những đứa trẻ lớn lên trong hoàn cảnh này luôn coi tình anh em rất quan trọng, cho dù trưởng thành cũng có vài phần tâm huyết.

Cơ thể này vẫn sốt cao chưa hạ, hơn nữa vừa rồi tay xé cực phẩm hao phí thể lực, lúc này vừa động não đã cảm thấy không thoải mái, Trần Manh chống vào cây hồng trong sân muốn dựa vào một chút để lấy lại thể lực, lại nghe thấy người me ở trong phòng gọi.

"Manh Manh, nếu con hết sốt rồi thì đem quần áo ra bờ sông giặt đi!"

Bây giờ đã là cuối tháng mười, cuối thu nước sông phương Bắc đã rất lạnh, bà ấy không để ý đứa con mình đang bệnh nặng lại còn muốn để con mình đi làm việc, Trần Manh đang muốn phản bác thì cảm thấy trước mắt hoa lên, ngã xuống đất.

Trước khi ngất đi bên tai phảng phất còn truyền đến tiếng oán giận của mẹ: "Không muốn giặt quần áo lại còn nói giả ngất thật không có tiền đồ... Ai da, ngất thật rồi? Bố nó mau mang một viên thuốc giảm đau lại đây cho nó uống, cả ngày chỉ biết ốm, gả ra ngoài cho khuất mắt..."

Thuốc vạn năng nhất nông thôn chính là thuốc giảm đau, bất luận là thắt lưng mỏi chân đau hay là sốt, chỉ cần nửa viên là được, 5 xu một viên vừa rẻ vừa dễ dùng.

Trần Manh bị nhét thuốc vào miệng rồi kéo lên giường, trong lúc hỗn loạn, cô mơ một giấc mơ.

Trong mơ, cô dùng góc độ người đứng xem thấy được cuộc đời của cô gái tên Lưu Manh này, lúc này Trần Manh mới bừng tỉnh đại ngộ, thì ra mình xuyên qua không phải ngẫu nhiên mà là tất nhiên, cô gái tên Lưu Manh này không phải bị chim cưu chiếm lấy cơ thể, cô ấy là bị cặp ba mẹ vừa yếu đuối vừa đáng giận này ép đến mức không còn đường sống!