Tại sao xe của đơn vị tên tra nam lại xuất hiện ở đây? Nhìn lầm?
Trần Manh dụi dụi mắt muốn nhìn kỹ lại nhưng xe đã chạy xa không thấy rõ nữa.
Đó là ảo giác...... Tỉnh thành cách nơi này rất xa, người của sở nghiên cứu quân đôi cũng sẽ không dễ dàng đi ra ngoài.
Nghĩ đến tên tra nam kia, trái tim Trần Manh bỗng nhiên cảm thấy đau đớn.
Không thể là anh.
Cô đã chết nhiều năm như vậy, chưa từng thấy anh viếng mộ mình, anh dùng toàn bộ tinh lực của mình để nghiên cứu tên lửa đạn đạo, cô mắt thấy con gái gọi người đàn ông được biểu dương trên TV là ba, bởi vì có công nghiên cứu ra tên lửa đạn đạo cao cấp nhất thế giới được trao tặng hàm tướng.
Nhưng không ai biết, ngày đó cũng là ngày vợ cả của anh bị chết oan mười lăm năm.
Sinh nhật hằng năm Trần Manh đều đi theo con gái đến nghĩa trang của mình, cô rất chờ đợi người đàn ông đó có thể xuất hiện, cho dù là dâng cho cô một bó hoa hay là nói chuyện một chút cũng tốt, nhưng không có, không hề có một lần nào! Chờ năm nào cũng thất vọng, từ sự tin tưởng ban đầu đến phẫn nộ, cô đã mất đi lòng tin đối với người đàn ông này.
Những hồi ức này làm cho tròng mắt Trần Manh càng thê lương hơn, yêu quá sâu đậm mới có thể đau đớn như vậy, cho dù qua nhiều năm như vậy vẫn rất khó tha thứ cho anh.
Lý Thiệu Phong, là anh đã từ bỏ lời thề non hẹn biển trước, đừng trách tôi cả đời này đối xử vô tình với anh! Trần Manh oán hận nghĩ.
Đàn ông mà đáng tin thì heo mẹ cũng sẽ biết leo cây, cô cũng không cần tin tưởng bất kì người đàn ông nào nữa, sau khi sống lại cô muốn dùng sức của mình để rửa sạch oan khuất và báo thù cho bản thân, còn muốn dẫn con gái đi, để cho tên tra nam phải sống cô độc cả đời!
Trong xe, Sa Bách Điền len lén quan sát sắc mặt bạn tốt, anh ấy rất lo lắng cô gái giống cô vừa rồi sẽ kí©h thí©ɧ bạn tốt.
Mặt người đàn ông vẫn trước sau như một không có biểu cảm gì, làm cho người ta rất khó đoán được hỉ nô ái ố của anh, đột nhiên, anh mở miệng nói.
"Bảo người trong đội đến đây lúc luân phiên nghỉ ngơi, tiếp tục điều tra - - nhất là cô gái vừa rồi, là đối tượng điều tra trọng điểm."
"Cậu có thể bỏ qua những thứ vô dụng này làm một số việc mà cậu nên làm?"
Tra ra manh mối.
Sa Bách Điền bị người đàn ông bướng bỉnh này đánh bại: "Cậu bây giờ như vậy căn bản là lãng phí thời gian, cho dù cậu tra được thiên hoang địa lão, cô ấy vẫn là không về được, không về được!"
Ánh mắt sắc bén của người đàn ông nhìn về phía anh ấy, Sa Bách Điền cũng bất chấp tất cả.
Rốt cuộc thì anh còn muốn tùy hứng tới khi nào? Cấp trên vì để bảo vệ anh mà đã phải tốn biết bao nhiêu công sức cậu có biết không? Lúc cô ấy còn sống đã gây biết bao nhiêu phiền toái cho cậu, chết cũng không chịu buông tha cậu, cậu - "-
"Câm miệng."
"Không im! Lúc đóng nắp quan tài đã kết luận là tinh thần cô ấy có vấn đề mới gϊếŧ người, tôi không thể nhìn tiền đồ tốt đẹp của cậu bị hủy ở trong tay một kẻ điên được!"
Tài xế nghe Sa Bách Điền nói hai chữ người điên thì sau lưng bị dọa đến toát mồ hôi lạnh, chuyện như vậy đã xảy ra hai lần rồi, cảm nhận được sắp có chuyện xảy ra, vội vàng phanh gấp.
Xe vừa dừng lại, cổ Sa Bách Điền đã bị người đàn ông hung hăng bóp chặt, nếu như hai người không phải là bạn nối khố chơi từ nhỏ đến lớn, Sa Bách Điền nói không chừng đã bị anh bóp chết.
"Tôi nói cho cậu biết một lần nữa, cô ấy không điên cũng sẽ không gϊếŧ người, hiểu chưa?"
Sa Bách Điền vội vàng gật đầu, lúc này người đàn ông mới buông tay ra.
Sa Bách Điền vừa ho khan vừa cằn nhằn: "Cũng chỉ có tôi còn làm bạn với cậu, câu tên điên này..."
Người đàn ông tiếp tục nhắm mắt lại, phần lớn thời gian anh đều có thái độ lạnh lùng như vậy.
Sa Bách Điền liếc mắt: "Cậu bóp cổ tôi không sao cả, cậu cũng đừng bóp cổ thủ trưởng như lần trước, thật là, ai nói cô ấy điên cậu liền đánh người đó, thủ trưởng cũng không buông tha...... Lý Thiệu Phong, cậu cố chấp như vậy sẽ sống cô độc cả đời không có bạn bè."
Người đàn ông quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cô độc, ha ha.
Không quan trọng.