Chương 1: Nữ ma đầu đã trùng sinh
Trần Manh lại nhìn thấy cảnh trước khi chết của mình.
Cô bị đánh ngất xỉu và bị ném xuống đường ray xe lửa, khi tỉnh dậy đã nhìn thấy đoàn tàu đang bấm còi ầm ĩ và rồi xé toạc cả người cô ra, nhưng đó chỉ là khởi đầu của những nỗi đau.
Mới đó đã trôi qua nhiều năm, linh hồn của Trần Manh bay trên không trung nhìn một đám nít ranh khi dễ tiểu một cô gái có khuôn mặt xuất sắc.
Có người lấy gạch đập vào đầu cô gái, có người đạp đầu gối cô gái, cô gái mình đầy thương tích, cả người đầy máu, cô bé ấy không thể hiện gì cũng không có phản ứng gì, ánh mắt trống rỗng máu chảy xuống cũng không biết lau, trong đám trẻ hư hỏng đang đánh người đó có người cảm thấy sợ hãi.
“Chúng ta đừng đánh nữa, ba của Lý Nhất Nặc cực kì lợi hại.”
“Chúng ta đánh cậu ta thì cậu ta cũng sẽ không nói, mẹ tôi nói mẹ của Lý Nhất Nặc là tội phạm gϊếŧ người, mẹ cậu ta gϊếŧ người, sợ bị cảnh sát bắt nên đã nhảy ra đường ray bị xe lửa đâm chết, ba cậu ta quanh năm ở bộ đội căn bản không cần cậu ta nữa...Đúng rồi! Các cậu có muốn một con ngốc gọi mẹ không? Chỉ cần cho cậu ta cái này thì cậu ta sẽ gọi mẹ.”
Đứa nhỏ hư hỏng móc ra một miếng bánh, Lý Nhất Nặc nhìn thấy bánh thì gọi mẹ, đứa nhỏ hư hỏng ném bánh xuống đất cho cô bé nhặt, nhưng khi Lý Nhất Nặc đưa tay ra thì dùng chân giẫm lên tay cô bé, giẫm tới mức khiến cho tay cô bé bị thương thì Lý Nhất Nặc cũng không buông tay, những đứa nhỏ hư hỏng khác đều cảm thấy rất vui.
“Đồ ngốc không biết nói!”
Trần Manh bay trên không trung nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trái tim như muốn tan nát.
Lý Nhất Nặc là con gái của cô.
Cô chính là người mẹ mang danh "tội phạm gϊếŧ người" trong miệng những đứa trẻ hư hỏng này, nhìn những người khác ăn hϊếp con gái mình, Trần Manh muốn lao xuống bảo vệ đứa bé, nhưng bây giờ cô chỉ là một oan hồn, chỉ có thể bay trên không trung bất lực nhìn những đứa trẻ hư hỏng này hết lần này đến lần khác ăn hϊếp con của mình.
Cô muốn nói con gái của cô không phải kẻ ngốc, cô bé chỉ là đã mắc phải chứng tự kỷ do hoàn cảnh tạo thành!
Cô muốn nói mình không phải là kẻ gϊếŧ người, cô bị oan!
Nhưng không ai nghe thấy những gì cô nói, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn con mình bị người ta đánh cho thương tích đầy mình.
Cuối cùng đứa nhỏ hư hỏng lại móc ra một cây kim hung hăng đâm vào mắt Lý Nhất Nặc!!!
“Đừng!” Trần Manh đau lòng che miệng lại, mắt thấy con gái đau đến ngã trên mặt đất không bò dậy nổi.
Những đứa trẻ hư hỏng kia thấy đã xảy ra chuyện thì chạy tán loạn.
Lý Nhất Nặc nằm trên mặt đất cuộn mình lại, nước mắt Trần Manh rơi không ngừng, cô rất muốn ôm con của mình, rất muốn thay con gái đánh cho những con người xấu này!
Cô hận ông trời tại sao lại phải đối xử với mình như vậy, để cho cô chết oan rồi còn khiến cô âm hồn bất tán, chỉ có thể trơ mắt bất lực nhìn con gái của mình bị ăn hϊếp mà trở nên tự kỷ.
Giống như cảm nhận được linh hồn của mẹ đang ôm mình, Lý Nhất Nặc cả người đầy vết thương nói nhỏ với chiếc bánh.
“Mẹ, con...... Đau."
Đứa bé đã mở miệng! Cô bé nói những từ khác ngoài từ mẹ!
Đây là hai chữ khiến cho người ta đau lòng đến cỡ nào! Đau đến tận cùng mà biến thành sự thù hận, kết cục như vậy không nên thuộc về con gái xinh đẹp của cô, con gái cô vốn nên có được một gia đình hạnh phúc nhất, có được ba mẹ yêu thương cô bé nhất, nhưng bây giờ...... cô cực kì hận!
Hận ý phá tan tất cả gông cùm xiềng xích, Trần Manh cảm thấy cơ thể bị một lực hút cực lớn dẫn dắt, cô không nỡ rời xa đứa nhỏ đang cuộn mình trên mặt đất, ánh mắt bất lực kia của con gái khiến cho trái tim cô tan nát, nhưng cô chỉ đành bất lực, chỉ có thể mặc cho sức mạnh này cuốn cô đi......
Mở mắt ra, nhìn thấy xà nhà vừa đen vừa bẩn.
Trong đầu Trần Manh trống rỗng, đây là nơi nào?
Đầu đau quá - - đợi chút, đau?!
Oan hồn sẽ không có cảm giác, Trần Manh giơ tay lên, dùng sức véo, rất đau.
Cô đã...... sống lại?!