Chương 13

Vì quần áo có hạn nên ai cần ra cửa thì người đó mặc, còn không ra ngoài thì ở trong nhà trần chuồng cả ngày.

“Bên trên xưởng trưởng còn có người khác, nên không làm chủ được.”

“Vậy con cẩn thận một chút. Nếu cơ thể không thoải mái, nhất định phải nói cho cả nhà biết, con nhớ không? Công việc quan trọng, nhưng thân thể càng quan trọng hơn.”

Diêu Kim Mai không nói được lời muốn Đồng Nghiên không màng công tác mà chỉ lo chăm sóc thân thể. Bà đau lòng con gái, nhưng hiện thực tàn khốc khiến bà cần có lý trí để giải quyết vấn đề.

Chờ con gái trở về nghỉ ngơi, bà sẽ làm chút đồ ăn ngon cho cô, để cô bồi bổ thân thể.

“Con biết rồi mẹ.” Đồng Nghiên hưởng thụ sự quan tâm của người nhà.

Cô không để ý lời lải nhải của Diêu Kim Mai. Giống như việc cả nhà cùng nhau ăn cơm, là mộng tưởng cuối đời của cô, muốn mà không thể thực hiện được. Nên hiện tại cô rất hưởng thụ thời gian được cùng người nhà bên nhau.

“Đúng rồi, mấy ngày hôm trước bác gái Vương có tới chơi. Bác ấy nói thôn bọn họ có một thằng nhóc phi thường xuất sắc, muốn giới thiệu cho con.” Diêu Kim Mai đột nhiên nhắc tới một chuyện khác.

Đồng Nghiên suýt chút nữa ho sặc sụa.

Kiếp trước có phát sinh chuyện này sao? Sao cô không có một chút ẩn tượng nào vậy?



Đúng rồi, kiếp trước cô bệnh nằm trên giường vài ngày, không có khỏe mạnh như hiện tại. Lúc đó hẳn đã bỏ lỡ!

Xem ra kiếp này cùng kiếp trước sẽ không giống nhau.

...

Đồng Nghiên vỗ vỗ ngực, phụt hạt cơm từ trong khí quản ra.

“Mẹ, con vẫn còn bé mà!”

“Mười tám tuổi mà còn bé gì nữa? Em họ con mười sáu tuổi đã gả chồng, bây giờ bụng lớn rồi kia kìa.”

Diêu Kim Mai trừng mắt nhìn Đồng Nghiên. Bỗng nhiên, bà nghĩ đến gì đó, nhíu mày nhìn cô: “Có phải trong xưởng con có...”

“Không có.” Không đợi bà nói xong, Đồng Nghiên lập tức phủ nhận.

Nhưng cô phủ nhận vội vàng như thế, liền khiến Đồng Đại Hoa và Diêu Kim Mai ngược lại càng nghi ngờ hơn.

Hai đôi mắt chằm chằm nhìn cô, trong mắt hiện vẻ ngập ngừng và lo lắng.