Cô lại nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy không có nhiều thay đổi so với trước khi vào không gian, liền đoán thời gian trong và ngoài không gian có lẽ là như nhau.
Lúc này, Tống Như Sương nghe thấy bà nội nằm bên cạnh, vừa ngáy vừa để bụng kêu "grừ...".
Tống Như Sương cảm thấy mũi mình cay cay.
Lúc ăn tối, bà nói với mọi người rằng bà đã ăn ở bếp rồi.
Đâu phải đã ăn rồi, thực ra là chưa ăn một miếng nào.
Bà nội có lẽ lo lắng sau khi trả nợ xong, gia đình sẽ không còn tiền mua lương thực và rau, nên muốn nhịn ăn một chút.
Tống Như Sương cố gắng giơ tay nhỏ ra để nắm lấy bàn tay thô ráp, nhăn nheo của bà, thề trong lòng rằng nhất định sẽ khiến bà nội, chú bác và anh trai, bố mẹ có một cuộc sống tốt đẹp.
Bà Tống đang ngủ mê man, cảm thấy có động tĩnh, phản ứng đầu tiên là cháu gái nhỏ giữa đêm đạp chăn.
Bà nhắm mắt kéo chăn lên cho cháu gái, rồi ôm lại và vỗ về: "Tiểu Thất ngoan, ngủ đi..."
Tống Như Sương được vỗ về rất nhanh đã ngủ thϊếp đi, rồi lại nhanh chóng bị đánh thức bởi cơn đói, uống vài ngụm sữa rồi lại được vỗ về ngủ tiếp.
Đến khi thực sự tỉnh táo, đã là giữa trưa ngày hôm sau.
Cô nghe từ cuộc trò chuyện của các thím rằng bà nội đã ra đi từ sáng sớm để đến nhà chị gái mượn tiền, phải đi tàu xanh lá, mất một tuần mới về.
Tống Như Sương ăn no uống đủ, giả vờ ngủ, chờ mẹ đi rồi mới lén vào không gian.
Vừa vào đến nơi, cảnh tượng trước mắt khiến cô kinh ngạc.
Cây táo tàu Dongzao* mà cô trồng tối qua đã lớn thành cây to, trên cây kết đầy những quả táo mẩy mập.
*Táo tàu Dongzao (冬枣, 冻枣) là giống hồng táo chín muộn, thường vào mùa đông. Thời gian sinh trưởng của nó là hơn 120 ngày. Được tìm ghi chép sớm nhất trong cuốn “打枣谱 – Tá Táo Phổ” của Liễu Quán (được gọi là táo tàu đông lạnh) vào thời nhà Nguyên.
Tống Như Sương há hốc miệng.
Cô dường như đã hiểu ra, mảnh đất vàng này quả là không tầm thường, mọi thứ trồng xuống đều có thể bỏ qua bất kỳ điều kiện khách quan nào, trong thời gian ngắn sẽ nảy mầm và kết quả.
Nói cách khác, từ giờ trở đi cô trồng gì trong không gian này thì sẽ có ngay cái đó.
Tống Như Sương phấn khích đến mức thở gấp, tay chân nhỏ bé đều mềm nhũn.
Nhưng nhìn lên cây táo cao vυ"t, cô lại bắt đầu lo lắng.
Đứng dậy thôi đã khó khăn, làm sao để hái táo đây?
Ý nghĩ này vừa thoáng qua trong đầu, những quả táo trên cây liền rụng xuống đất, chất thành một ngọn núi táo tàu Dongzao trước mặt cô.
Tống Như Sương kinh ngạc đến mức không thể nói nên lời.
Dường như không gian này có thể chịu sự điều khiển của ý thức cô, chỉ cần cô muốn là có thể tự động hái quả, chắc cũng có thể mang ra khỏi không gian, đúng không?
Vì vậy, ngay giây tiếp theo, cả người cô cùng với đống táo tàu Dongzao bắn ra khỏi không gian.
Táo tàu Dongzao lăn đầy trên giường, thậm chí còn có hai quả rơi xuống đất, lăn vào góc phòng.
Đúng lúc này, Tống Tiểu Lục cầm hai quả táo tàu Dongzao vui vẻ đẩy cửa bước vào.
Táo là cậu bé viết bài tập thay cho Đông Tử, Đông Tử lấy làm phần thưởng cho cậu.
Ban đầu nói sẽ cho tiền, nhưng cuối cùng Đông Tử lại lật lọng, muốn tiết kiệm tiền để mua pháo tép vào mùa đông, nên đã trộm táo từ nhà để đền bù cho cậu.
Đông Tử còn nói rằng táo này là do người thân từ thành phố gửi về, mua từ một cửa hàng bách hóa lớn, vừa đắt vừa ngọt.