Còn một điều nữa Tống Tiểu Lục chưa kể, tối qua cậu nghe mẹ mình nói mê, bảo rằng em gái cậu là tiên nữ hạ phàm đầu thai vào nhà họ.
Trong thế giới của Tiểu Lục, việc thần tiên biến ra đồ ăn là chuyện rất hợp lý.
Đoạn Đinh Lan thì không thể bình tĩnh được nữa, tay cầm quả táo run rẩy như sàng gạo.
Bà theo phản xạ muốn gọi mẹ chồng, nhưng vừa mở miệng thì nhớ ra bà Tống đã về nhà ngoại vay tiền rồi.
Người để bàn bạc không có, Đoạn Đinh Lan bắt đầu hoang mang.
Tiểu Lục kéo tay mẹ mình, vẻ tự hào nói:
“Me, mẹ sợ gì chứ, đây là chuyện tốt mà, em con đúng là không giống người thường, còn đẹp hơn em gái của Đông Tử, lại còn lợi hại hơn, biết biến ra táo tàu, đúng là tiên nữ.”
Đoạn Đinh Lan ấp úng nói:
“Con còn nhỏ, không hiểu… Nếu chuyện này truyền ra ngoài, người ta sẽ đồn thổi về thần quỷ, không chừng còn có kẻ xấu muốn cướp em con đi…”
Đoạn Đinh Lan thực sự sợ hãi.
Nhìn thấy nhiều táo tàu như vậy, phản ứng đầu tiên của bà ấy không phải là nghĩ đến việc có thể ăn hay bán lấy tiền, mà là sợ người ngoài nhìn thấy, rồi đồn đại Tiểu Thất là thần quỷ, hoặc có kẻ xấu muốn bắt con bé để mưu lợi.
Bà thà không cần con gái mang lại phúc khí gì cho gia đình.
Chỉ cần con bé khỏe mạnh, bình an vô sự là đủ.
Nghe đến đó, Tiểu Lục trợn mắt lên, giơ nắm đấm nhỏ:
“Con xem ai dám! Dù em con có là thần quỷ, thì cũng là thần tốt, quỷ tốt! Nếu có kẻ nào dám cướp em con, con sẽ liều mạng với hắn! Không chỉ con, cả anh cả, anh hai, anh ba, anh tư và anh năm đều sẽ liều mạng với hắn!”
Tiểu Lục nói như thể đã thấy kẻ xấu trước mặt mình, ngực nhỏ phập phồng, dường như thật sự sẽ liều mình bảo vệ em gái.
Mắt Đoạn Đinh Lan đỏ hoe, ôm chặt Tiểu Lục: “Tiểu Lục, con đúng là một người anh tốt, sau này cha mẹ có đi rồi, em gái con sẽ phải nhờ cậy con, bất kể có chuyện gì, con cũng phải bảo vệ em nhé.”
Trong phòng trong, Tống Như Sương nghe thấy cuộc trò chuyện giữa mẹ và anh trai, những giọt nước mắt cứ thế lăn xuống, khóc đến nấc lên.
Cô bé nghĩ mình có phúc đức gì mà có được những người thân chân thành như vậy.
Kiếp trước, cô là một đứa trẻ mồ côi, không có người thân nào, thậm chí vì có một vết bớt trên mặt, không một ai chịu nhận nuôi cô.
Cô đã thấy từng người bạn của mình lần lượt được những ông bố bà mẹ mới đón đi, cuối cùng chỉ còn cô với mấy đứa trẻ khuyết tật khác.
Năm nào đến sinh nhật, cô cũng ước rằng sẽ tìm được bố mẹ, bất kể ai, chỉ cần cho cô một mái ấm, cô sẵn sàng gọi một tiếng bố mẹ.
Giờ đây, không chỉ mong ước đó đã thành hiện thực, mà cô còn nhận được nhiều hơn thế.
Tống Như Sương khóc đến mức không thể kiểm soát nổi.
Đây là lần đầu tiên trong 16 năm cô được khóc thật to, khóc cho nỗi cô đơn vô định của kiếp trước, khóc cho sự an yên của kiếp này, nơi cô đã tìm được cội nguồn.
Đoạn Đinh Lan nghe thấy tiếng khóc liền chạy vào, ôm lấy con gái:
“Ôi, sao thế này, sao tự nhiên con lại khóc thảm thiết thế, con có va vào đâu không, hay bị ngã à?”
Tiểu Lục cũng hoảng hốt, đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy em gái khóc thê thảm như vậy, vội vàng chạy quanh chân mẹ.
Tống Như Sương vùi đầu vào lòng mẹ, khóc đến mức nước mũi sùi ra, bong bóng mũi liên tục nổi lên.