Không được, nhất định phải vào làm bàn giấy, mỗi ngày ăn một cái bánh ngô khô cứng mà phải làm việc của công nhân tuyến đầu, cô chắc chắn sẽ mệt chết.
Người ngốc dựa vào tay chân để kiếm tiền, người thông minh dựa vào đầu để kiếm tiền.
Cô thông minh như vậy phải phải dựa vào đầu óc để sống!
Mang theo quyết tâm này, đến giờ nghỉ trưa, Tô Cẩm Tú nhanh chóng lẻn đến bên người Tiền Phương, kéo cánh tay bà:
"Dì Phương, hôm nay chúng ta cùng tới căng tin ăn cơm đi."
"Không, không được, dì phải quay về nấu cơm ở nhà." Tiền Phương vàng xua tay: "Buổi trưa chú con về nhà ăn cơm."
"Vâng, được ạ." Tô Cẩm Tú thất vọng buông tay ra, Tiền Phương cười ngượng ngùng, sau đó bà thu dọn đồ đạc ra về.
Lúc này Hứa Hồng Mai mới đuổi theo, đứng bên cạnh Tô Cẩm Tú nói với vẻ bí mật:
"Sáng nay tôi thấy xe đồ ăn tiến vào căng tin đấy."
"Không phải toàn là củ cải thôi đấy chứ?" Tô Cẩm Tú không sao hứng thú nổi với đồ ăn ở căng tin.
"Không phải đâu, tôi nhìn thấy móng giò."
"Móng giò?" Tô Cẩm Tú tròn mắt: "Cho chúng ta ăn?"
"Phúc lợi trong xưởng, sợ chúng ta không mua được thịt, mỗi tháng sẽ tới xưởng thịt mua một ít mang về, để trước cửa sổ căng tin, có thể dùng phiếu thịt để đổi." Hứa Hồng Mai vừa nói vừa nuốt nước bọt.
Tô Cẩm Tú: "..."
Sáng nay cô mới ăn xong cái bánh bao thịt cơ mà?
"Hôm nay xưởng chúng ta nghỉ sớm, các phân xưởng khác chưa chắc đã nghe được tin đâu."
"Vậy còn chờ gì nữa, mau đi thôi, trễ là không còn nữa." Tô Cẩm Tú kéo tay Hứa Hồng Mai, chạy thật nhanh đến căng tin.
Khi đến căng tin, quả nhiên nhìn thấy móng giò, trước ô cửa sổ trong góc cùng đã có khá nhiều người đang tranh nhau.
Tô Cẩm Tú dắt theo Hứa Hồng Mai chen vào bên trong, hai cô gái trẻ tuổi phải xuất ra khí thế ra trận gϊếŧ địch.
Móng giò giới hạn số lượng, mỗi người chỉ được mua một cái.
Tô Cẩm Tú cướp được một cái, đôi mắt đảo vòng, gọi cơm xong, cô với Hứa Hồng Mai cùng ăn ý đi ra phía cửa chính.
Hứa Hồng Mai nháy mắt với Tô Cẩm Tú, sau đó hai người quay đầu, nhanh chóng về nhà.
Trên đường về, Tô Cẩm Tú ôm túi vải đựng móng giò, giơ ngón tay vẽ mấy vòng ở bên ngoài.
Sau khi sao chép ra ba bốn cái móng giò, cô chia làm hai phần, một phần mang về đưa cho Dương Quế Hoa trước.
"Mẹ ơi ăn gì bổ nấy, ăn móng giò chân mau khỏi."
Dương Quế Hoa mất hứng:
"Con mua thứ này làm gì, sức khỏe của mẹ rất tốt, không cần bồi bổ."