Dương Quế Hoa nghe vậy quả nhiên động lòng, chỉ là vẫn nhíu mày, hiển nhiên còn đang do dự.
Tô Cẩm Tú lập tức rèn sắt khi còn nóng, tiến tới ôm lấy tay Dương Quế Hoa lắc qua lắc lại, làm nũng:
"Mẹ ơi, tiền lương của cán bộ công đoàn cao hơn năm đồng so với công nhân tuyến đầu, công việc cũng rất có thể diện."
"Mẹ nghĩ xem, mẹ vừa ra ngoài, người ta hỏi "Quế Hoa à, con gái chị làm công việc gì đấy", mẹ nói cho người ta biết "con gái tôi làm công tác văn hóa trong phòng làm việc", khí khái biết bao."
Dương Quế Hoa bị hấp dẫn bởi cảnh tượng mà Tô Cẩm Tú miêu tả.
Đương nhiên thứ hấp dẫn nhiều hơn chính là tiền lương hơn năm đồng.
Bà vẫn còn chút ngập ngừng:
"Việc này... con muốn nhận mẹ nuôi là nhận được sao?"
Tô Cẩm Tú nghiêm túc trả lời:
"Chỉ cần đủ bản lĩnh, có công mài sắt có ngày nên kim."
"Được rồi, đợi bố con về, mẹ thương lượng với ông ấy một chút."
"Con cảm ơn mẹ, mẹ thật tốt." Tô Cẩm Tú tiến tới, hôn chụt một cái lên má Dương Quế Hoa, sau đó xoay người ngâm nga bài hát thiếu nhi, ra khỏi phòng.
Dương Quế Hoa ôm gò má, vẻ mặt dại ra.
Đây, đây... bà vừa bị con gái thơm đúng không.
Ôi, đứa con gái làm người ta lo lắng này, học ở đâu mấy thói vớ vẩn, còn... làm người ta rất vui vẻ.
"Hai mẹ con nói chuyện gì mà vui thế?"
Tô Cẩm Tú vừa ra khỏi cửa, đã gặp ngay Chu Ngọc Trúc đang ngồi đánh răng cạnh bể dưới cửa sổ của Dương Quế Hoa.
"Ha ha ha, không nói gì, lại nói, khi nào anh hai về đến nhà?"
"Chỉ gửi điện báo nói sắp tới rồi, nhưng không nói thời gian cụ thể, sợ dọc đường phải đổi xe cũng không chuẩn giờ được." Chu Ngọc Trúc nhổ kem đánh răng trong miệng ra, súc miệng, sau đó dùng khăn lau mặt: "Nhưng phòng cũng nên dọn dẹp một chút, không thì lúc quay về lại không ở nổi."
"Anh hai cưới vợ trong thôn rồi đúng không? Em nhớ thế."
"Ừ, còn sinh hai đứa con trai rồi, một đứa bốn tuổi, một đứa hai tuổi." Chu Ngọc Trúc nhắc tới hai đứa con trai, tâm trạng cũng có chút phức tạp.
Đợi Tô Cẩm Quốc về nhà, Tinh Tinh và Thần Thần nhà chị ta không còn là hai đứa cháu trai duy nhất của nhà họ Tô nữa, cũng không biết Dương Quế Hoa có thiên vị nhà chú hai không.
Tô Cẩm Tú khoanh hai tay trước ngực, thở dài thườn thượt:
"Vẫn là chị dâu hai số hưởng."
"Hả?" Chu Ngọc Trúc nhìn cô với vẻ nghi ngờ.
"Rõ ràng là một cô gái ở nông thôn, thế mà được gả về Kinh Thị, chỗ chúng ta chính là thủ đô đấy."