Người vợ chưa cưới kia của Phó Ủng Quân chính là Ngô Lan Lan.
Kiếp trước Ngô Lan Lan được gả cho con trai kế toán, làm phụ nữ nông thôn cả đời, tuy nói sống cũng tạm, nhưng so với Tô Cẩm Tú thì quả thật là một trời một vực.
Nhất là sau khi các con biết chị ta từng được gả cho Phó Ủng Quân, chúng đều trách chị không có mắt, để bọn chúng không có một người cha là tướng quân.
Kiếp này sau khi sống lại, chị ta đã bị từ hôn, không có khả năng nối lại duyên xưa với Phó Ủng Quân.
Trong chớp mắt rơi xuống nước, chị ta nhìn thấy chồng kiếp trước và Tô Cẩm Quốc cùng bơi tới, đã quyết đoán chọn Tô Cẩm Quốc.
Chị ta nhớ, kiếp trước Tô Cẩm Quốc không những tốt nghiệp đại học danh tiếng, còn là một doanh nhân hay từ thiện nổi tiếng trong nước, tài sản vài tỷ, sau đó khi anh ta lớn tuổi, vẫn hẹn các thanh niên trí thức khác quay về quê thăm trưởng thôn là cha chị ta.
"Đằng sau ngồi cho vững, đường phía trước rất gồ ghề, sẽ hơi xóc nảy."
Giọng tài xế vang lên đằng sau cửa sổ nhỏ, cũng kéo suy nghĩ của Ngô Lan Lan lại.
Tô Cẩm Quốc đưa tay kéo Ngô Lan Lan vào ngực, chị ta nhắm mắt lại, đè những hồi ức này ở dưới đáy lòng.
...
Thủ đô.
Lúc hai anh em Tô Cẩm Tú quay về, cả căn nhà đều không có ánh đèn, hiển nhiên Dương Quế Hoa và Tô Đại Hải đã đi ngủ.
Chu Ngọc Trúc đang hong tóc từ trong phòng chui ra, nhỏ giọng nói:
"Cha mẹ ngủ rồi, trong phích có nước, trong nồi có cháo hoa, ăn uống sớm chút rồi tắm đi, vất vả cả một ngày rồi."
"Vâng, em biết rồi chị dâu." Tô Cẩm Tú ôm lấy cánh tay Chu Ngọc Trúc: "Em nghe anh cả nói họ sắp về rồi?"
Vừa nói, cô vừa chỉ vào căn phòng phía đông.
"Nói là hai hôm nữa sẽ về đến nơi." Chu Ngọc Trúc nhíu mày, hiển nhiên không vui lắm.
Trong nhà vốn không nhiều phòng, nếu như anh hai đưa một người sạch sẽ như em chồng về nhà thì chị ta cũng không nói gì, đây lại mang về một nhà ba miệng ăn, còn là hộ khẩu nông thôn.
Không có tiền lương và trợ cấp thì cũng thôi, còn phải tiêu tiền, sau này không phải bắt bọn họ nuôi cả nhà đấy luôn chứ?
Nghe đâu đứa nhỏ mới hai tuổi, lẽ nào Tinh Tinh nhà họ còn phải đưa đi chơi à?
Không được, nói gì tháng sau cũng phải để Tinh Tinh và Thần Thần báo tên đi học, thay vì ở nhà trông em thì thà đến trường học chút tri thức còn hơn.
"Em nhận được công việc của mẹ, chị dâu hai có mất vui không?" Tô Cẩm Tú nói với giọng sâu xa.