Tô Cẩm Tú biết mình sẽ không quay về thôn Hạ Hà nữa, khẩu phần lương thực lại không thể quang minh chính đại vác về nhà, nên dứt khoát đổi hết thành khăn mặt.
Lúc này vừa vặn có thể lấy khăn mặt ra để lấy lòng Tô Đại Hải, cô nói:
"Hôm qua con thấy khăn mặt của bố đã rách hết rồi, con nghe mẹ nói bố muốn cạnh tranh chức phó chủ nhiệm, cũng phải đổi lấy một chiếc khăn mặt mới làm điềm báo tốt lành mới đúng."
Nói xong, cô quàng khăn mặt vào cổ Tô Đại Hải, sau đó giơ nắm tay lên:
"Bố là giỏi nhất, bố ơi cố lên!"
Tô Đại Hải: "..."
Tô Đại Hải nhiều năm không được nghe con gái làm nũng, thấy vậy thì sửng sốt, sau đó ông giơ tay lên dùng khăn mặt lau tai:
"Được, vậy bố cầm khăn mặt của con gái."
Sau đó ông chạy trối chết.
Chờ Tô Đại Hải đi, Dương Quế Hoa mới kéo tay Tô Cẩm Tú nhẹ nhàng nói:
"Tú Nhi à, lần này mẹ bị ngã nặng, mẹ nghĩ cứ để con tiếp quản công việc của mẹ, đừng trở về nông thôn nữa, ngày mai mẹ bảo chị dâu dẫn con đến làn thủ tục giao nhận công việc."
"Hả?" Tô Cẩm Tú tỏ vẻ sửng sốt, vội vàng xua tay: "Mẹ ơi, việc này, con, con... có thể tiếp nhận công việc của mẹ sao? "
Tay Dương Quế Hoa dùng sức hơn: "Làm sao mà không được?"
"Việc này... chị dâu không có ý kiến sao?" Tô Cẩm Tú nở nụ cười cũng nhắc: "Con ở trong làng, thấy những nhà có con trai đều không muốn chuyển công việc cho con gái."
"Chúng nó dám!" Dương Quế Hoa trợn mắt, nghiến răng nghiến răng nói: "Công việc của bà đây, bà muốn cho đứa nào thì cho đứa đó, mẹ xem ai dám lắm mồm."
"Anh hai chị dâu... lần này anh hai đưa chị dâu về, chị dâu thứ hai cũng chưa có công việc..." Tô Cẩm Tú lặng lẽ thêm mắm dặm muối: "Nếu như anh hai về không vui thì phải làm sao?"
"Đừng nhắc đến cái đứa ngu ngốc kia nữa, mẹ cứ nghĩ đến là nổi giận."
Nói đến đây, Dương Quế Hoa lại bắt đầu kể khổ:
"Con nói xem, nó xuống nông thôn, mẹ đã nói với nó nghiêm túc một chút, đợi có cơ hội thì cho nó quay về thành phố."
"Kết quả thì sao chứ? Mới đi được một năm đã tìm ngay một đứa ở nông thôn, lại còn mới học hết cấp hai, nếu tìm một đứa thanh niên trí thức ở thành phố thì mẹ cũng chịu. Thật là mất mặt, cái mặt già của mẹ mất hết thể diện rồi còn đâu."
"Còn cả cái đứa Ngô Lan Lan kia, cũng chẳng phải thứ tốt lành gì, nói là rơi xuống sông được cứu mới bất đắc dĩ kết hôn, mẹ thấy nó cố tình thì có. Thằng anh hai con là một đứa ngốc nghếch, bị gài bẫy, còn nói con nhỏ kia tốt nữa chứ."