Chị dâu cả Chu Ngọc Trúc là con gái út của ông Chu, từ nhỏ được ông Chu tự tay nuôi lớn, dạy dỗ cũng nhiều nhất, tính tình có hơi lãng mạn, nhưng cũng có chút tính toán của riêng mình.
"Thần Thần muốn ăn trứng gà không?" Tô Cẩm Tú giơ tay sờ đầu Tô Vũ Thần, lại sờ được một tay toàn dầu.
Hai mắt Tô Vũ Thần sáng lên, lập tức gật đầu như ra mổ thóc.
"Muốn ạ."
Tô Cẩm Tú thu tay lại, lau vào quần áo, lại lấy một quả trứng gà từ trong bọc ra:
"Chúng ta nấu canh trứng gà uống nhé."
Tô Vũ Thần lập tức liếʍ môi, chỉ cảm thấy lúc này đã đói bụng đến hoa mắt rồi.
Tô Vũ Tinh ở bên cạnh cũng giống vậy, có điều tuổi của nó lớn hơn chút, hiểu chuyện hơn, tuy rất muốn ăn, nhưng vẫn hỏi thêm một câu:
"Bọn cháu có thể ăn à?"
"Đương nhiên là có thể, lần này cô mang về rất nhiều trứng gà."
Tô Cẩm Tú cầm hai quả trứng gà, đứng dậy lấy bát.
Cô quả thực không biết nấu cơm, nhưng canh trứng gà không cần kỹ năng đặc biệt gì, chỉ cần lấy ít đường, nhỏ ít dầu vừng là xong chuyện.
Nhà họ Tô chỉ có con trai của Tô Cẩm Vũ là ở nhà, cho nên phòng bếp cũng không khóa.
Sau khi vụng về đánh trứng gà, nấu canh, múc cho mỗi đứa cháu một bát, đặt lên cao đợi nguội, Tô Cẩm Tú lại múc một bát cho Dương Quế Hoa.
"Mẹ không thích ăn mấy thứ này, con để cho bọn trẻ ăn đi. "Dương Quế Hoa vừa thấy canh trứng gà thì vội vàng hô lên.
"Con làm cho bọn nó rồi, còn bát này con làm riêng cho mẹ."
Tô Cẩm Tú đưa bát đến trước mặt Dương Quế Hoa:
"Con bỏ dầu vừng rồi, mẹ ngửi xem, thơm lắm."
"Lãng phí, trứng gà không mất tiền à? Mẹ không ăn, con ăn đi, mẹ thấy mặt con vàng đến mức giống người bị bệnh gan rồi." Dương Quế Hoa quay mặt sang một bên, nói với giọng không tốt lắm, nhưng ý bên trong lại là quan tâm đến Tô Cẩm Tú.
"Con không uống, trứng gà này là con cố tình mang về cho mẹ bồi bổ mà."
Nói xong, cô kiên quyết nhét bát canh trứng gà vào tay Dương Quế Hoa, sau đó xoay người rời khỏi phòng.
Dương Quế Hoa nhìn bát canh trứng gà nóng hổi trong tay, lại nhìn con gái bỏ ra ngoài, sống mũi cay cay, trong lòng cũng hơi khó chịu, lại nghĩ đến chuyện mình tìm người làm thời vụ và chuyện gần đây của chủ nhiệm hội phụ nữ vừa rồi nói với bà Chu, trong lòng đã có suy nghĩ.
Tô Cẩm Tú quay về phòng, tự rót cho mình một cốc trà ngọt, sau đó ngồi trước cửa phòng bếp mím môi.