Nếu không sợ rằng người ghét cô nhất không phải là Khương Mỹ Ngọc mà chính là Triệu Bình.
Nhận được câu trả lời, Triệu Bình mỉm cười:
"Chị biết rồi."
Nói xong chị kéo tay Tô Cẩm Tú về nhà:
"Đi ngủ sớm chút đi, ngày mai em còn phải ngồi xe lửa đấy."
Tô Cẩm Tú quay về, bỏ thư vào trong hành lý của mình, cơm tối là cháo rau dại, chỉ húp xoàn xoạt hai cái là xong, sau khi ăn xong, tắm rửa sạch sẽ, cô chui lên giường nằm.
Sáng hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, Tô Cẩm Tú rón rén cầm theo hành lý, ra khỏi viện thanh niên trí thức.
Chủ nhiệm hội phụ nữ Điền Đào Hoa đã chờ ở cửa thôn từ sớm, chị cầm roi trong tay, ngồi nửa mông trên xe đẩy, thấy Tô Cẩm Tú tới thì lập tức nhảy xuống.
"Chị nghĩ rồi, vẫn phải đưa em lên thị trấn, nơi này hẻo lánh, sợ gặp nguy hiểm."
"Chị Điền..."
Tô Cẩm Tú vô cùng cảm động, nhìn về phía Điền Đào Hoa, đến khi ngồi lên xe lừa, cô lại bắt đầu rung rung nước mắt:
"Em thật sự quá may mắn, có thể gặp được cán bộ tốt như chị."
"Ôi Tiểu Tô, em đừng khóc, em khóc làm chị cũng ngại ngùng theo."
Tô Cẩm Tú lập tức nín khóc, mỉm cười, lấy một quả trứng gà từ trong túi ra, đưa cho Điền Đào Hoa:
"Chị Điền, chị ăn trứng gà đi."
"Chị không ăn, em sức khỏe yếu, tự mình ăn bồi bổ đi, ngồi cho vững nhé."
Điền Đào Hoa dặn dò một câu rồi vung roi lên.
Trong màn sương mù, xe lừa chậm rãi di chuyển, từ từ rời khỏi thôn Hạ Hà.
…
Ngồi xe lửa giữa mùa hè, tuyệt đối không phải là lựa chọn hay ho gì.
Cho dù trong xe lửa thực ra cũng không có quá nhiều hành khách, nhưng đoàn xe lửa sơn màu xanh này vừa oi bức, vừa một ngạt, mở cửa thì gió tạt đau cả mặt, đóng cửa thì mùi trong toa xe bốc lên đau đầu.
Tô Cẩm Tú coi như cũng may mắn, vừa vặn chọn được vị trí trong góc, nhưng cũng có người trong toa xe không ngừng phóng độc, cởi giày ra.
Từ xa liếc nhìn lại, không biết mấy đôi chân đó đã từng được rửa chưa, đen thùi lùi.
Tô Cẩm Tú nghĩ lúc này mà đốt lửa, đôi chân kia có thể trực tiếp bốc cháy.
Cô vẫn chưa bình phục hoàn toàn từ trận cảm nắng lần trước, lúc này bị mùi khó ngửi làm cho say xe, sắc mặt trắng bệch, khiến đồng chí nhân viên xe lửa thỉnh thoảng lại phải đi sang bên này.
"Đồng chí, anh có thể đi giày vào không? Anh nhìn con gái người ta sắp bị anh hun cho ngất rồi kìa."