"Các anh tìm tôi có việc gì?" Mang theo tâm trạng thấp thỏm, Tô Cẩm Tú nghi ngờ hỏi.
"Thanh niên trí thức Tiểu Tô, tôi nghe nói mấy hôm trước cô bị cảm nắng, bây giờ cô đã khỏe hơn chút nào chưa?" Nam thanh niên còn lại hỏi với giọng rất gấp gáp.
Tô Cẩm Tú chợt nổi lên lòng cảnh giác.
Trông vẻ quan tâm ắt loạn này, chẳng lẽ nguyên thân lại rước phải mấy bông hoa đào nát?
"Đã khỏe rồi, cảm ơn anh quan tâm."
Tô Cẩm Tú ho nhẹ một tiếng, lập tức nghiêm sắc mặt, cả người đứng thẳng tắp, bày ra khí thế thà chết không chịu khuất phục.
"À thì..." Nam thanh niên kia gãi đầu: "thanh niên trí thức Tiểu Tô, tôi chỉ muốn hỏi một chút, thuốc lần trước cô uống còn không? Tôi có một người lớn trong nhà cũng bị trúng nắng, thuốc của chú Chung đều đã đưa hết đến viện thanh niên trí thức rồi."
Thì ra là tới xin thuốc.
Tô Cẩm Tú phát hiện mình hiểu nhầm, có chút xấu hổ.
Nhưng thuốc ấy à...
"Có, anh chờ một chút, tôi vào nhà lấy."
"Ôi, làm phiền cô quá, thanh niên trí thức Tiểu Tô."
Tô Cẩm Tú xoay người về phòng, lại mở ngăn tủ ra, quả thực vẫn còn thuốc, nhưng chỉ còn lại một gói.
Cô mở giấy bọc ra, mùi thuốc đông y nồng đặt xộc thẳng vào mũi, cẩn thận phân biệt một chút, bên trong chỉ còn một ít thổ hoắc hương và đinh hương, thứ duy nhất được tính là nhiều có lẽ chính là quế phủ hoạt thạch.
Nhớ lại cảm giác khó chịu khi bị cảm nắng lần trước, Tô Cẩm Tú quyết định phục chế lại một ít thuốc dự phòng.
Ngón tay cô vẽ mấy vòng xung quanh gói thuốc, chẳng mấy chốc trên bàn đã sinh ra thêm một đống dược liệu.
Tô Cẩm Tú thở phào một hơi, lấy một cái lọ từ trong ngăn kéo ra, bỏ dược liệu vào trong đó, vừa mới định phục chế thêm một phần, cô đột nhiên cảm thấy một cơn đói không thể nhịn nổi từ dạ dày cuộn lên.
"Ọe..."
Tô Cẩm Tú không nhịn được nôn khan.
Khi đói đến một mức độ nào đó sẽ dẫn đến nôn khan, trán của cô cũng bắt đầu túa mồ hôi lạnh, tay chân không ngừng run rẩy, trước mắt hoa lên, cảnh vật lúc đen lúc trắng.
Tô Cẩm Tú theo bản năng cầm lấy túi bánh quy, lấy ra hai cái bỏ vào mồm.
Cô ăn một phát mười cái bánh quy, lúc này mới cảm thấy cơn đói bụng dần dần biến mất.
Ý thức được bàn tay vàng xảy ra vấn đề, trong lòng Tô Cẩm Tú có chút lo lắng, cô lau sạch miệng, lấy một phần dược liệu gói vào rồi đem ra cửa giao cho hai nam thanh niên kia.