Nếu giờ Chu Tử Thanh lớn hơn vài tuổi, Từ Trường Dân cũng không nói mấy lời này.
Đứa trẻ ngày thường ngoan ngoãn nghe lời, bị ép bức đến mức phải cứng rắn hơn, sau khi trải qua chuyện này, chắc chắn hiểu rõ hơn bọn ông.
"Cháu nghĩ thu lại mấy sào ruộng dưới tên mẹ cháu về, để cho người trong thôn trồng trọt, cháu thu tiền thuê." Chu Tử Thanh suy nghĩ một đêm, cô muốn thay đổi tình trạng này.
Cô còn nhỏ, nhưng cô cũng không thể để mặc người ức hϊếp được, với lại mười hai tuổi cũng không quá nhỏ, hơn nữa tuổi thật của cô lớn hơn nhiều.
Tình huống xấu nhất là hiện tại cô sẽ không được đến trường, nhưng cô cũng không lo chết đói.
Từ Trường Dân khuyên cô suy nghĩ kĩ, nếu làm như vậy thật, thân thích hoàn toàn trở mặt thành thù.
"Cậu cháu nóng tính, lúc trẻ, cũng vì lỡ tay đánh người khác thành tàn phế, nên mới phải lấy phòng ở ra đền nhà người ta..." Chu Tử Thanh nghe Từ Trường Dân nói thế, cô lại do dự.
Với cô, Từ Trường Thắng như kẻ điên vậy, tính khí cứ nói bùng nổ là bùng nổ.
Chu Tử Thanh về nhà mới biết Lưu Quế Bình đã về nhà mẹ đẻ.
Cô cũng không quan tâm, đến chiều tối thứ sáu, là ngày nghỉ của trường trung học trên trấn, Từ Giai học nội trú ở trường cũng trở về.
Từ Giai cũng không thấp bé, tính cách trầm mặc ít nói, thấy Chu Tử Thanh biến hóa lớn như vậy, cô bé chỉ hơi kinh ngạc.
Trong ấn tượng của cô, quan hệ giữa Chu Tử Thanh và Từ Giai vô cùng tốt, nhưng Chu Tử Thanh bây giờ không hứng thú với bất kì ai.
Vì thứ sáu, sáng sớm Từ Trường Thắng đã đạp lên chợ mua một miếng thịt ba chỉ.
Buổi tối có đậu đũa hầm thịt heo, Lưu Quế Bình không ra ăn, chẳng biết lại làm sao nữa.
Từ Giai đi gọi chị ta, bị mắng cho một trận, mắt đỏ ngầu đi ra.
Từ Trường Thắng mắng một câu, "Suốt ngày kiếm chuyện, kệ cô ta, cho đói chết đi."
Nói xong anh ta tự gắp một miếng thịt ba chỉ bỏ vào miệng.
Tất nhiên Chu Tử Thanh cũng không quan tâm đến Lưu Quế Bình.
Nhưng bà Từ không thể không quản, đứng dậy tìm một cái bát nhỏ, gắp thức ăn, lấy bánh bao cầm theo đũa đưa sang phòng.
Bà đi mới năm phút đồng hồ, từ phòng phía đông truyền đến tiếng bát đũa rơi xuống đất, tiếp đó là tiếng Lưu Quế Bình khóc lóc kêu gào như đánh trống:
"Ăn cái gì mà ăn, con chết đói lại có người mừng, con sống làm chi cho mất mặt nữa, cứ để con chết đi cho rồi..."
Trong tiếng khóc mắng, xen lẫn cả tiếng nức nở của bà Từ, thi thoảng lại nghe được một câu: "Tạo nghiệt gì thế này, là tôi đáng chết..."
Giọng điệu thê lương ai oán, câu sau bị tiếng nức nở nuốt mất nghe không rõ.